Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 752: Thi đấu cuối cùng (7)



Lý Nghiêu Tường tức giận buông tay, chỉ nói với Bắc Thần Ảnh: “Dung Vân đại sư còn ở đây, lẽ nào ngươi định làm bừa sao!”

Dung Vân đại sư lạnh lùng liếc nhìn Bắc Thần Ảnh, sau đó lên tiếng: “Buông tay.”

Chỉ nói một câu, nhưng lại vô cùng có uy lực, Bắc Thần Ảnh căn răng, nhưng đến cuối cùng vẫn phải thả Dao Trì tiên tử xuống.

Thế nhưng hắn không rời khỏi đó, còn Lý Dao Dao từ trên cao bị ném ngã sõng soài ra đất.

Lúc này mọi người xung quanh tức giận trân trân nhìn Bắc Thần Ảnh.

Dám thô lỗ với nữ thần của bọn họ như vậy, thật là quá tàn ác mà.

Đáng tiếc là thực lực của bọn họ không mạnh, lại sợ uy danh gia thế Bắc Thần, nên không ai dám làm gì.

Dung Vân đại sư lãnh đạm nhìn Lý Dao Dao: “Ngươi nói đi.”

Được Lý Ngạo Khung đỡ, Lý Dao Dao mới từ từ đứng dậy, nàng ngẩng đầu, mắt nhìn Bắc Thần Ảnh, ánh mắt bạo phát cái nhìn thù hằn cay độc.

Nàng đột nhiên cười, tới gần ghé sát tai Bắc Thần Ảnh, thấp giọng nói: “Ngươi muốn biết tung tích của nha đầu Tô Lạc, là vì Nam Cung Lưu Vân, hay là vì ngươi?”

Giọng nói của nàng nhỏ nhẹ, gần như không nghe thấy, nhưng lại khiến Bắc Thần Ảnh đột nhiên chấn động.

Cả người hắn lập tức ngây ra đứng nguyên tại chỗ, hàm răng cắn chặt, ngón tay nắm chặt lại thành quyền.

Có một số thứ hắn đã cố ý bỏ qua, chuyện hắn cố ý bỏ qua lại bị Lý Dao Dao nhắc tới, lập tức khiến con tim Bắc Thần Ảnh nhảy loạn lên, đối diện với sự thật tăm tối.

“Lý Dao Dao ngươi đang nói xằng bậy gì vậy? Hỏi ngươi cái gì thì ngươi trả lời cái đó! Nhanh nói!” Bắc Thần Ảnh nhìn Lý Dao Dao bằng ánh mắt ác độc, ánh mắt đó dường như muốn nuốt sống nàng.

Còn lúc này, Lam Tuyền lại có chút trầm mặc. Ám Dạ Minh cũng có chút trầm mặc.

Bọn họ lặng lẽ liếc nhìn Bắc Thần Ảnh.

Bắc Thần Ảnh biết điều đó, nếu cứ tiếp tục như vậy quả không tốt.

Vậy là Bắc Thần Ảnh hít một hơi sâu, thu kiếm lại, hai mắt lạnh lùng nhìn nàng: “Dung Vân đại sư đang nhìn ngươi đó, nhanh nói vào vấn đề chính đi!”

Ánh mắt tuyệt đẹp của Lý Dao Dao khẽ đưa, ý cười nhìn Bắc Thần Ảnh.

Vốn dĩ nàng chỉ muốn thử một câu, nhưng không ngờ phản ứng của Bắc Thần Ảnh lại dự dội như vậy, vậy hắn thật sự...

Ha ha, thực sự như vậy thì lại quá thú vị rồi.

Vốn dĩ vẫn muốn xem cảnh huynh đệ tương tàn, đáng tiếc đáng tiếc...

Đáng tiếc nha đầu Tô Lạc này đã chết rồi!

Dao Trì tiên tử có chút tiếc nuối lắc đầu.

“Đáng tiếc...” Lý Dao Dao nhìn Bắc Thần Ảnh cười cười: “Tô Lạc vĩnh viễn sẽ không thể ra ngoài được, Bắc Thần Ảnh, ngươi sẽ giữ thần sắc u ám này cả đời!”

“Ngươi lại ăn nói xằng bậy gì nữa!” Bắc Thần Ảnh kích động, một tay nắm chặt lấy cổ áo Lý Dao Dao, nhấc bổng lên.

Không chỉ Bắc Thần Ảnh, cả Lam Tuyền và Ám Dạ Minh cùng vây chặt lấy Dao Trì tiên tử.

Lúc này, thù lớn phải trả của Lý Dao Dao còn cái gì đáng sợ hơn nữa?

Lý Dao Dao đẩy Bắc Thần Ảnh ra: “Ta nói, Tô Lạc đã chết ở trong đó rồi, vĩnh viễn không bao giờ có thể ra được! Bây giờ ngươi đã nghe rõ rồi chứ?”

“Ầm!”

Đúng lúc Lý Dao Dao nói ra câu này, một cái bạt tai giáng mạnh xuống mặt nàng.

Làn da nõn nà của Lý Dao Dao trong chốc lát hiện lên dấu năm đầu ngón tay đỏ ứng.

Lý Dao Dao sắp giận tới phát điên!

“Điều này là không thể.”

Hai mắt Bắc Thần Ảnh bạo phát tia lạnh nghìn năm, khiến người đối diện nhìn vào cũng phát run.

Ánh mắt thù hận tới tận cùng, khiến cho Lý Dao Dao lập tức muốn bỏ chạy, muốn kích động tới suy nghĩ của Bắc Thần Ảnh, trong chớp mắt liền biết mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.