Rút dao găm ra đâm vào, cõi lòng tràn đầy tin tưởng của Tô Lạc lập tức hiện rõ thất vọng trên khuôn mặt...
Dao găm vốn vô cùng sắc bén thế nhưng một chút tác dụng cũng không có đối với căn phòng đá có chất liệu kì lạ trước mặt này.
“Chẳng lẽ ngay cả một biện pháp cũng không có ư?” Tô Lạc lẩm bẩm tự nói: “Ta không tin.”
Nói về sắc bén, chẳng lẽ còn có thứ sắc bén hơn so với móng vuốt và hàm răng của Tiểu Thần Long sao?
Vì thế, Tô Lạc kéo Tiểu Thần Long đang ngủ mơ mơ màng màng từ trong không trung ra tới.
Tiểu Thần Long xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, hai mắt vô tội mơ hồ nhìn Tô Lạc.
Lại ăn vụng mấy con Ác Ma Binh, nó ngủ thật ngon...
Tô Lạc ôm Tiểu Thần Long, chỉ vào bờ tường: “Ngươi chính là hy vọng cuối cùng, nhất định phải hăng hái tranh giành vì chủ nhân nhà ngươi.”
Nếu cả đời đều bị vây hãm trong căn nhà nhỏ này, Tô Lạc cảm thấy nàng nhất định sẽ phát điên.
Tiểu Thần Long nhận thấy được lo lắng của chủ nhân, nó nắm chặt bàn tay nhỏ, trịnh trọng gật đầu.
Thế là Tiểu Thần trực tiếp cào một cái xuống vách tường.
Một đường móng vuốt nhàn nhạt xẹt qua in xuống vách tường.
Ánh mắt Tô Lạc liền lộ ra tia vui mừng, thế nhưng vết cào nhàn nhạt kia lập tức biến mất, trong chớp mắt không còn thấy gì...
Vách tường trắng như tuyết lại khôi phục như lúc ban đầu, trơn bóng không tì vết.
Tô Lạc và Bắc Thần Ảnh nhìn nhau, thật sự không biết nên nói như thế nào là tốt nhất.
Có lẽ Tiểu Thần Long cũng cảm thấy có chút ngoài dự đoán, nó giơ hai cái móng vuốt nhỏ, tinh tế mà xem qua, sau đó miệng nhỏ pi pô, bò lên bức tường bắt đầu gặm.
Nhưng mà.
“Lộp cộp.”
Cứng quá, gặm không được.
Tiểu Thần Long ủy khuất mà bẹp bẹp cái miệng nhỏ, đôi mắt trong veo kia bây giờ ẩn chứa hai hàng nước mắt, đáng thương nhìn Tô Lạc, bộ dáng kia thật sự khiến người khác đau lòng.
Sau đó, nó muốn cùng Tô Lạc nói chuyện, vì thế lúc hé mở cái miệng nhỏ, cộp, một chiếc răng nhỏ từ trong miệng nó rơi ra ngoài.
Thấy vậy, khóe miệng Tô Lạc hơi hơi kéo lên, cảm giác bản thân rất có lỗi.
Mặt tường này rốt cuộc có bao nhiêu cứng đây? Thế nhưng có thể đem răng nhỏ của Tiểu Thần Long cắn rớt rồi.
Tô Lạc đau lòng kiểm tra hàm răng của nó: “Làm sao bây giờ, nó rớt rồi thì có dài lại hay không?”
Lần đầu tiên Tô Lạc nuôi dưỡng Long, hoàn toàn không biết quy luật sinh trưởng của Long tộc.
“Có.” Tiểu Thần Long che lại hàm răng thiếu một chiếc răng cửa, nghiêm trang gật gật đầu.
Ký ức truyền thừa của nó đã nói cho nó biết, đây là thay răng, là một trong những tiêu chí để trưởng thành.
Nhìn thấy tình cảnh lúc này, trên mặt Bắc Thần Ảnh hiện lên tia tự trách.
“Xin lỗi đã làm liên lụy đến ngươi.” Bắc Thần Ảnh áy náy nhìn Tô Lạc.
“Chúng ta là bạn bè kề vai sát cánh chiến đấu, đừng nói những câu như vậy, giống như người xa lạ.” Tô Lạc cười vỗ vai hắn: “Không có việc nào làm không được, phấn chấn lên nào, chàng trai.”
Thấy Tô Lạc vẫn lạc quan như cũ, Bắc Thần Ảnh cười cười: “Bây giờ làm gì tiếp đây?”
Tô Lạc nhún người tỏ vẻ không biết.
Biện pháp có thể sử dụng nàng đều đã sử dụng rồi, nhưng mà hoàn toàn không làm gì được.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, Tô Lạc và Bắc Thần Ảnh mỗi người dựa một bên vách tường, trên mặt là thần sắc bất đắc dĩ không biết làm sao.
Tô Lạc nhàm chán mà cầm viên linh thạch kỳ dị kia đùa nghịch.
Bây giờ độ ấm của nó đã giảm xuống rồi, không có cầm vào muốn phỏng tay như trước nữa.
“Nếu không có quy định thời gian thoát ra ngoài, ngươi đã tự động mất đi cơ hội cạnh tranh.” Bắc Thần Ảnh có chút bực bội mà gãi đầu.
“Nếu ngươi không ra được, Lý Dao Dao chính là người tham gia duy nhất, đến lúc đó nàng tự động có thể trở thành đệ tử cuối cùng của đại sư. Nàng vốn có bối cảnh hùng hậu, nếu trở thành đệ tử đại sư, đến lúc ngươi làm thế nào so sánh được với nàng?”
Bắc Thần Ảnh càng nói càng tự trách, cuối cùng oán hận mà đánh hai quyền lên bức tường.