Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 770: Tu Thành Xuất Quan (8)



“Ừ!” Ngửi thấy mùi hương gần trong gang tấc, Bắc Thần Ảnh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Ông trời phù hộ cho quá trình gian nan này càng nhanh kết thúc đi, hắn đã quen lấy ngang ngược tự làm chủ, hôm nay lại chịu thua kém như vậy.

“Đi.” Hai người được bao phủ trong hư vô không gian, chậm rãi, bước từng bước một, xuyên qua tường mà đi.

Đừng xem hư vô không gian đã được bao phủ, nhưng không biết chất liệu gì tạo thành phòng đá này quả thật vừa dày vừa cứng.

“Hô.” Thật vất vả đi ra được, Tô Lạc và Bắc Thần Ảnh tê liệt ngồi trên đất, ai cũng há mồm thở dốc.

“Đi nhanh đi, có lẽ đã muộn rồi đấy.” Bắc Thần Ảnh đứng dậy, vươn tay về phía Tô Lạc.

Tô Lạc đem tay đặt trong bàn tay to lớn của hắn, bị hắn kéo đứng dậy.

“Ừ, chúng ta mau đi nhanh đi, ta thật mong thấy biểu cảm của Lý Dao Dao lúc đó.”

Nếu có máy quay thì càng tốt hơn? Chụp được nhất định càng đặc sắc hơn.

Thời gian mười ngày đã đến, cửa hang động Ma Quỷ tự động mở ra.

Bởi vì trước đây Lý Dao Dao truyền tin ra ngoài là Tô Lạc đã chết, bây giờ mọi người đều tin đó là thật, cho nên ai cũng cho rằng Tô Lạc thật sự đã chết rồi.

Cho nên, bây giờ ở ngoài hang động Ma Quỷ vô cùng im lặng, không có bất kỳ một người dân nào.

Khóe miệng Tô Lạc kéo lên nụ cười lạnh.

Lý Dao Dao, thấy ta còn sống đi ra, ngươi nhất định sẽ kinh ngạc đi!

Lúc này thời gian đã không còn sớm, cho nên Tô Lạc và Bắc Thần Ảnh không hề trì hoãn, hai người chạy nhanh về phía hoàng cung Đế Đô.

Lần bế quan này, tuy thời gian ngắn ngủi chỉ có năm ngày, nhưng thu hoạch của Bắc Thần Ảnh cũng không hề nhỏ.

Có lượng cung ứng của Tô Lạc là linh thạch và Thiên Linh Thủy vô hạn, cho nên Bắc Thần Ảnh vốn ở thất giai tăng lên đỉnh thất giai, đem Lam Tuyển cùng Ám Dạ Minh hung hăng ném ở phía sau.

Tô Lạc vận lên linh vũ bộ, tốc độ cùng Bắc Thần Ảnh không phân cao thấp, hai người sóng vai mà đi.

Đi đến nửa đường, bỗng nhiên, trong mắt Tô Lạc hiện lên tia hối hận.

“Không tốt!”

“Sao vậy?” Bắc Thần Ảnh thấy Tô Lạc dừng bước, cũng dừng lại theo.

Tô Lạc vỗ một cái lên đầu mình, buồn bực nói: “Vì vội vàng đi ra khỏi, ta quên đi tìm Hỏa Nguyên Thạch!”

Rõ ràng mục đích tìm Hỏa Nguyên Thạch mới là mục đích chính nàng đi vào hang động Ma Quỷ, nhưng bởi vì nàng tu luyện quá nghiêm túc, cho nên đã quên béng đi!

Sắc mặt Bắc Thần Ảnh đông cứng lại, không nói gì nhìn Tô Lạc.

Hắn nhìn sắc trời, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Việc đã đến nước này, chỉ có thể chạy về trước, bây giờ hang động Ma Quỷ cũng đóng cửa lại rồi, chúng ta có muốn đi vào cũng không được nữa.”

“Chuyện này chưa chắc.” Tô Lạc buồn bực mà lắc đầu: “Không gian hư vô có thể bao phủ ta đi từ phòng đá ra ngoài, tất nhiên cũng có thể mang ta đi vào trong hang động Ma Quỷ.”

Bắc Thần Ảnh lộ ra tia khó xử: “Cho dù bây giờ ngươi quay lại tìm Hỏa Nguyên Thạch, cũng không còn kịp nữa rồi.”

Tô Lạc lại vỗ đầu mình một cái, cuối cùng đành theo lời Bắc Thần Ảnh: “Bỏ đi, số phận đã định không được làm đồ đệ cuối cùng của Dung Vân đại sư rồi, chỉ có thể chấp nhận thôi. Đi nào, đi dọa được Lý Dao Dao cũng tốt rồi.”

Trong cuộc đời mỗi sự việc đều không thể như ý người sao? Tiếc nuối chưa trọn vẹn mới là tốt nhất à. Trong lòng Tô Lạc chỉ có thể nghĩ như thế, tự an ủi chính mình vậy.

Chỉ là thần sắc của nàng vẫn luôn có chút buồn bực.

Hai người tới hoàng cung rồi, cảm giác không biết bao nhiêu người đang đứng ở điện Kim Loan, Tô Lạc và Bắc Thần Ảnh nhìn nhau, nhanh chóng đi về hướng đó.

Do đó, trước điện Kim Loan bên ngoài đang truyền đến từng tiếng bước chân.

Tô Lạc một chân bước vào điện Kim Loan.

Ngay từ đầu cũng không có người phát hiện ra nàng.

Nhưng mà rất nhanh, có một người quay lại, không cẩn thận nhìn thấy bóng dáng nàng...

Người này lập tức đứng ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.