Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 791: Há mồm trợn mắt (6)



Nàng dùng câu trần thuật vì muốn thử hắn.

Dung Vân tựa hồ nhìn ra ý định của nàng, lãnh đạm mà nói một câu: “Không phải.”

Không phải? Tô Lạc càng thêm nghi ngờ.

Nàng vừa rồi rõ ràng cảm giác được, khi nàng dùng câu trần thuật nói bốn chữ kia, mí mắt của mỹ nhân sư phụ cũng sắp bay lên rồi.

Có thể thấy được, hắn cực kì yêu thích nữ nhân bên trong bức họa.

Rồi lại mong muốn mà không nói được.

Đoán trúng điểm này, ánh mắt của Tô Lạc lại nhìn về phía nữ nhân trong bức họa.

Trong nhận thức của nàng, mỹ nhân sư phụ gần như hoàn mỹ không tì vết.

Xét về dung mạo, tuyệt đối là điên đảo chúng sinh.

Xét về luyện dược, hắn là luyện dược sư cấp tông sư duy nhất trên đại lục.

Xét về tu vi, quả thực sâu không lường được.

Xét về địa vị, mười thế lực lớn đều phải vội vàng nịnh bợ hắn.

Xét về mị lực, Yên Hà tiên tử đau khổ theo đuổi nhiều năm mà không được.

Cho nên trong mắt nàng, mỹ nhân sư phụ tuyệt đối là số một, nhưng nữ nhân trong bức họa kia lại không muốn hắn sao?

Trong lòng Tô Lạc trồi lên chút tò mò.

“Sư phụ, nàng là ai vậy?” Trong mắt Tô Lạc lập loè ánh sáng tò mò, chạy lên hỏi.

Bàn tay đang cầm chén rượu của Dung Vân khẽ run lên, nhưng thực nhanh đã khôi phục bình tĩnh.

“Ngươi không cần biết.” Dung Vân vẫn dùng thanh âm đạm mạc như cũ mà trả lời Tô Lạc.

“À.” Tô Lạc kéo dài thanh âm, còn chưa nghe đã đâu.

Thấy mỹ nhân sư phụ tự mình rót rượu, Tô Lạc thực chân chó mà chạy lên, đoạt lấy bình rượu, rót rượu vào chén rượu màu hổ phách.

“Sư phụ, nếu nàng không phải sư nương, vậy sư nương của ta đâu?” Tô Lạc giả vờ như đứa bé đang tò mò, làm bộ vô tình hỏi.

“Không có sư nương.” Thanh âm của Dung Vân rất đơn điệu.

“Vậy sao…” Tô Lạc đã hiểu. Thì ra mỹ nhân sư phụ của mình yêu thầm mỹ nhân trong tranh, cả đời cũng không lập gia đình.

“Tình này đã trở thành hồi ức, chỉ là lúc ấy lòng ngẩn ngơ. Tới, sư phụ, đồ nhi kính ngài một ly.” Tô Lạc tự đổ cho mình một chén rượu, nâng chén mời.

Chỉ là, khi Tô Lạc niệm ra câu thơ kia, sắc mặt Dung Vân rõ ràng đã chấn động.

“Ai dạy ngươi câu thơ này?” Thanh âm của Dung Vân đột nhiên cất cao.

“À…” Tô Lạc bưng chén rượu không biết nên giải thích như thế nào.

Ai dạy? Thơ này nàng học ở hiện đại, chẳng lẽ kêu nàng nói thật sao?

Nhưng dù có nói thật thì sư phụ rõ ràng cũng sẽ không tin.

“Giống như, trong đầu đã có sẵn, ta cũng nói không rõ.” Tô Lạc giương miệng nói hươu nói vượn.

Dung Vân nhíu mày, lẩm bẩm tự nói: “Chuyện này không có khả năng… Chẳng lẽ nàng đã từng trở về?”

“Sư phụ, làm sao vậy? Ai trở về?”

“Uống rượu của ngươi đi.” Dung Vân mắng một tiếng, vẻ mặt lại vẫn như cũ đắm chìm trong câu thơ vừa rồi.

Trong lòng Tô Lạc lại không bình tĩnh như vậy.

Khi nghe những lời vừa rồi của Dung Vân đại sư, trong đầu nàng hình như có điều gì đó manh nha hình thành, lại nhanh chóng biến mất, nàng làm gì cũng không thể bắt giữ được.

Thấy mỹ nhân sư phụ đang uống rượu, Tô Lạc nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn hỏi: “Sư phụ, ngài thần thông quảng đại như vậy, có thể giúp đệ tử một chuyện hay không?”

“Cái gì?” Dung Vân sau khi uống rượu thì mắt càng sáng hơn, sáng trưng lộng lẫy, ngay cả ánh sao cũng phải làm nền cho hắn.

“Sư phụ, ngài cũng biết, ta không phải con gái ruột của Tô Tử An.” Tô Lạc buông chén rượu, thu lại thần sắc, từ từ kể ra: “Cho nên ta muốn thỉnh sư phụ hỗ trợ điều tra thân thế thật của ta.”

Lúc trước, Nam Cung Lưu Vân đã từng điều ta mấy lần, nhưng mỗi khi tra được đến thời khắc mấu chốt thì lại bị cao nhân chặn lại.

Điều này khiến trong lòng nàng tràn ngập nghi hoặc, cũng càng thêm tò mò.

Nếu thân thế của nàng đơn giản, thì Nam Cung Lưu Vân không có khả năng điều tra không ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.