Một là xoay người rời đi, hai là tiếp tục công kích.
Hiện tại Lý Nghiêu Tường cũng chỉ có hai con đường này.
Hai tròng mắt lạnh băng kiêu căng của Lý Nghiêu Tường nhìn chằm chằm Tô Lạc, đáy mắt lập loè ánh sáng u lãnh.
Bỗng nhiên, khóe miệng của hắn chậm rãi giơ lên một nụ cười lạnh tá ác, dưới chân nện bước vững vàng, từng bước một đi về phía Tô Lạc.
Tô Lạc nguy hiểm nheo mắt lại.
Không khí có trong nháy mắt đọng lại.
“Linh Đạn Cầu? Đã có Linh Đạn Cầu, vậy cho ta đi!” Lý Nghiêu Tường âm ngoan cười lạnh, ngay sau đó vung tay chộp tới cánh tay của Tô Lạc.
Hắn cũng không tin nha đầu thúi này may như vậy, dùng hết một viên lại có một viên khác.
“Vậy cho ngươi!” Tô Lạc nhìn chằm chằm Lý Nghiêu Tường, lạnh lùng cười, đồ vật trong tay trong chớp mắt đã ném thẳng vào lòng ngực của đối phương.
Lý Nghiêu Tường tuy rằng hoài nghi Linh Đạn Cầu của Tô Lạc là giả, nhưng hắn không phải trăm phần trăm xác định.
Cho nên khi Tô Lạc ném vật hình cầu trong tay về phía Lý Nghiêu Tường thì hắn theo bản năng nhảy về phía sau, cả người úp xuống mặt đất, dùng hai tay che lỗ tai lại.