Trong khu rừng hắc ám, ma thú hoành hành, nếu không phải võ giả, thì chớ có dại mà bước chân vào.
Ma thú cấp cao chiếm cứ phía bên trong khu rừng, nếu như không phải cao thủ tuyệt đỉnh của loài người, bước vào đó chỉ có một đường chết.
Mà lần này Tô Lạc phải thu thập Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu ở bên trong khu rừng hắc ám.
Khu rừng hắc ám đã tồn tại rất nhiều năm trên đại lục, nhưng căn bản không có ai có thể nói rõ ràng về nó. Sau khi đi vào, chỉ nhìn thấy những cây cổ thụ che lấp cả bầu trời, cũng đủ để chứng minh lịch sử lâu đời của nó.
Cây cổ thụ thấp nhất cũng cao mấy chục mét, cao đến nỗi chọc thẳng vào tầng mây.
Do lâu ngày không nhìn thấy ánh mặt trời, mặt đất có vẻ ẩm ướt.
Từ sau khi bước vào khu rừng hắc ám, Tô Lạc liền ở vào trạng thái phòng bị, đưa mắt cảnh giác nhìn về bốn phía.
Mặc dù đây mới là phía bên ngoài, nhưng ma thú bên ngoài cũng không hề dễ dàng đối phó.
Lúc này, Tử Vũ ném cho Tô Lạc một thứ đồ khác.
“Đây là bản đồ ư?” Tô Lạc tò mò hỏi.
“Nếu như phải để ta ra tay ba lần, thì cũng coi như nhiệm vụ đã thất bại.” Tử Vũ lạnh lùng nhìn nàng: “Hậu quả của việc thất bại, chính là xóa tên ngươi.”
“Cơ hội chỉ có ba lần, nhưng ngươi đã dùng mất một lần rồi.”
Cái gọi là một lần đó, là chỉ lần trước đả thương Lý Nghiêu Tường ư?
Sư phụ mỹ nhân thật đúng là tàn nhẫn mà, sợ nàng ỷ lại mà ỳ ra, đến cả số lần xuất thủ của sư huynh tảng băng cũng đã được quy định rồi!
“Biết rồi.” Tô Lạc lầm bầm hai tiếng.
Trong khu rừng rậm rạp không có đường đi, chỉ có một màu xanh lá như đại dương mênh mông mà thôi.
Màu xanh lá tràn ngập khắp nơi.
Do người ở thưa thớt, cho nên trong khu rừng căn bản không có lối đi, cho dù là con đường nhỏ do con người đi lại nhiều tạo ra cũng không có.
Nhiệt độ ở bên trong này bị giảm xuống rất nhiều so với phía bên ngoài, mang theo mùi hương của bùn đất, hòa lẫn với mùi mục nát của lá rụng, không ngừng kích thích mũi của Tô Lạc.
Thế nhưng, mùi cỏ thơm lâu lắm không thấy đã khiến cho lông mày của Tô Lạc giãn ra, lúc này, nàng tự nhiên nhớ lại cảm giác quen thuộc từ kiếp trước mà bẩn thân đã có phần lãng quên.
Tô Lạc cầm bản đồ bằng da dê, liên tục đi thẳng về phía trước, sư huynh tảng băng đi bên cạnh thì trầm mặc không nói gì.
Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu ở hẻm núi lớn phía Đông Nam, nhưng căn cứ theo hướng dẫn của bản đồ, nàng lại đi thẳng từ phía Đông vào.
Cho nên, giờ nàng phải đi về hướng Đông Nam.
Trên đường đi thỉnh thoảng gặp mấy con thỏ phát lửa, nhưng loại tiểu ma thú cấp thấp này hoàn toàn không uy hiếp được Tô Lạc, cho nên nàng mắt nhìn thẳng đi qua.
Thỏ phát lửa dường như cảm nhận được mùi của Tô Lạc, còn chưa đợi nàng đến gần, đã dậm cái chân ngắn nhỏ nhắn rồi chạy mất.
Thật ra thì Tô Lạc hoàn toàn không có chút hứng thú nào với bọn chúng.
Mặc dù chỉ cần giơ tay lên là có thể tiêu diệt hết bọn chúng, nhưng trong quá trình chiến đấu khó tránh khỏi tỏa ra mùi máu tươi, nếu như vì vậy mà dẫn dụ bọn ma thú lớn mạnh tới thì gay go rồi.
Nàng cứ thế đi thẳng về phía trước, đi được khoảng nửa ngày.
Bỗng nhiên, ấn đường của Tô Lạc cau lại, nàng dừng bước: “Sư huynh, phía trước có nguy hiểm.”
Tử Vũ không kịp quan sát những vẫn gật đầu với nàng. Có thể cảm nhận được nguy hiểm ở khoảng cách như vậy, cũng không đầu gỗ lắm!
Tròng mắt Tô Lạc hơi híp lại, toàn thân lập tức rơi vào trạng thái cảnh giác chuẩn bị chiến đấu.
Rất nhanh, trên mặt đất truyền đến một âm thanh “sột soạt”.
Âm thanh này tấn công bao vây Tô Lạc từ bốn phương tám hướng.
Gió thổi qua.
Trong không khí nồng nặc mùi hôi tanh, mùi hương này khiến cho hàng lông mày nhỏ nhắn của Tô Lạc phải nhíu lại.
Khi Tô Lạc quay đầu lại.
Sư huynh tảng băng đã bỏ rơi nàng, biến mất không thấy đâu.
Quả nhiên, đây là trận đấu của mình nàng.
Lúc này nàng rất hoài nghi, Tiểu Thần Long rơi vào trạng thái ngủ mê man, có phải có liên quan đến sư phụ hay không?