Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 809: Khu rừng hắc ám (8)



Sư huynh tảng băng cực kỳ ít nói, nếu như hắn đã chỉ đích danh phải cứu, vậy thì cứu thôi.

Thế là, Tô Lạc nâng vị cô nương máu me đầm đìa này dậy, quay người chạy như điên về phía trước, tốc độ đạt đến cực hạn.

Hai thi thể của hai người áo đen đã bị ma thú gặm đến nỗi không chừa lại xương. Nếu như mình đến chậm một bước, vị cô nương này mặc dù vẫn chưa tắt thở, nhưng chắc chắn cũng sẽ bị ma thú xé thành từng mảnh nhỏ. 

Một chuỗi dài ma thú theo sau Tô Lạc, hơn nữa còn là loại cấp bốn cấp năm.

May mà tốc độ của Tô Lạc cực kỳ nhanh, chạy như bay hai canh giờ, cuối cùng cũng bỏ rơi những con ma thú này.

Tô Lạc dừng lại ở một bãi cỏ, bốn phía tràn ngập một màu cỏ xanh, mềm mại như một tấm thảm dày. 

Nàng đặt vị cô nương bị thương xuống dưới đất, sau đó mới chẩn bệnh cho nàng ta.

Trải qua cơn chạy như điên vừa rồi, nhiều chỗ vết thương trên người cô nương này đã bị nứt toác ra, nội thương càng nghiêm trọng hơn, nếu như không phải vẫn còn một chút sức lực, thì sớm đã đi đời nhà ma rồi.

Tô Lạc từ trong không gian lấy ra hai cái lọ. 

Một lọ để uống, một lọ dùng thoa ngoài da.

Mười ba vết kiếm thương trên người cô nương này không sâu chỉ thương đến da thịt, chỗ nghiêm trọng nhất thì lộ ra xương trắng, nhìn trông vô cùng đáng sợ.

Lúc này, Tử Vũ đã sớm biến mất tại chỗ. 

Đối với việc sư huynh tảng băng thần bí khó lường lúc ẩn lúc hiện này, Tô Lạc đã sớm coi là bình thường rồi.

Xé chiếc váy vàng nhạt dính máu trên người cô nương này ra, tiện tay làm nó bốc cháy, tiện đà hóa thành tro bụi.

Trước đây, Lãnh dược sư có tặng cho Tô Lạc một lọ Sinh Cơ Đan, lúc này vừa đúng dịp có thể lấy ra dùng. 

Sinh Cơ Đan đến cả tay chân bị đứt cũng có thể tái sinh, huống chi là vết kiếm thương.

Sinh Cơ Đan phân thành hai viên một lớn một nhỏ.

Viên nhỏ để uống. 

Viên lớn thì phải nghiền nát, hòa lẫn với Thiên Linh Thủy thành chất đặc, thoa lên trên vết thương.

Tô Lạc mang theo rất nhiều váy dự bị ở trong không gian, thân hình của vị cô nương này tương đương với nàng, cho nên Tô Lạc lấy một chiếc váy mới chưa từng mặc ra thay cho nàng ta.

Đã làm giảm bớt mùi máu tanh gay mũi, lại có sự áp đảo mạnh mẽ tỏa ra từ người Tử Vũ, cho nên lúc này không có con mãnh thú nào không có mắt mà dám tập trung đến đây. 

Vị cô nương này hiện giờ không nên di chuyển, Tô Lạc cũng không vội lên đường, cho nên nàng liền khoanh chân ngồi sang một bên, bước vào trạng thái tu luyện.

Từ đợt ở động ma quỷ lần trước, nàng đem 1024 cây ngân tuyến dung hợp thành 516 cây, Không Gian Hư Vô do đó đã được mở rộng không ít.

Sau đó, Tô Lạc nhiều lần tu luyện Không Gian Pháp Tắc, cố gắng dung hòa tiếp 516 cây ngân tuyến này tiếp. 

Nhưng việc khiến nàng sầu não là, số ngân tuyến này cũng giống như đứa trẻ nghịch ngợm, đối với mệnh lệnh của nàng toàn làm như không thấy.

Tu luyện Không Gian Pháp Tắc cẩn phải có thời cơ, mà hiện tại rõ ràng nàng vẫn chưa tìm thấy thời cơ này.

Tô Lạc không làm nên công trạng gì, chậm rãi mở mắt ra. 

Lúc này, mặt trời đã xuống núi, tầm nhìn có chút lờ mờ.

Đột nhiên, vị cô nương đang nằm dưới đất ngồi dậy!

“Ngươi là ai?” Nàng ta nhìn xung quanh, chỉ thấy một mình Tô Lạc, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Lạc. 

“Đây chính là cách  mà ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng của mình đó ư?” Tô Lạc từ trên cao nhìn xuống nàng ta, trong mắt hiện ra tia sáng như điện.

Quả nhiên là đến từ Luyện Ngục Thành, cả người từ lúc sinh ra đã mang theo thói kiêu ngạo rồi.

Được Tô Lạc nhắc nhở, vị cô nương này mới nhận ra trên người mình có điểm không đúng. 

Nàng nhớ trước khi hôn mê, bản thân bị trọng thương, vết thương chảy máu như nước, làm thế nào cũng không ngừng được.

Lúc đó nàng chỉ biết cười chán nản, cho rằng mình xong đời rồi.

Chảy máu hôn mê trong khu rừng đầy ma thú, đó không phải là chờ chết hay sao? 

Nhưng đến khi tỉnh dậy, lại phát hiện ra vết thương trên người gần như đã được lành lại rồi.

Trên vết thương kết lại một lớp vảy dày, đợi lớp vảy này bóc ra là sẽ lành hẳn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.