“Cũng chỉ trộm của các ngươi một cái ly, hà tất phải đuổi cùng giết tận!” Tử Nghiên thầm hừ một tiếng.
Ánh mắt kẻ áo đen lạnh lùng đến đáng sợ.
“Đó là cái ly bình thường hay sao?” Kẻ áo đen nghiến chặt răng, gằn từng chữ một.
Tô Lạc không khỏi tò mò: “Cái ly gì vậy?” Đáng giá tới mức nào mà kẻ áo đen này lại quyết tâm truy kích tiêu diệt nàng?
Tử Nghiên tức giận mà nói: “Ngươi có nghe nói qua Dao Trì thiên linh thủy của Dao Trì Lý gia chưa? Là do có một cái ly sẽ tự chảy ra thiên linh thủy.”
“Có.” Tô Lạc thật đúng là có nghe nói qua.
Trước đó Lý Dao Dao lên kế hoạch làm Tô Tĩnh Vũ trúng độc, chẳng phải là muốn nàng đến trước cửa nhà bọn họ mà quỳ lạy van xin sao?
“Như vậy hắn là…” Tô Lạc chỉ chỉ kẻ áo đen trước mắt.
Tử Nghiên thầm hừ một tiếng: “Dao Trì Lý gia.”
“Chó săn của Dao Trì Lý gia…” Tô Lạc lẩm bẩm tự nói.
Chó săn của Dao Trì Lý gia sao lại biết Đại Hư Không Thủ Ấn? Như thế thật kỳ quái.
Nhưng mà Tô Lạc và Dao Trì Lý gia sớm đã kết thành thù ngàn kiếp, cho nên khi nghe nói người trước mắt là chó săn của Lý gia, nàng tức khắc nổi máu giết người.
Lúc này, chỉ thấy kẻ áo đen cười lạnh mấy tiếng: “Nếu lời nói đã nói xong, vậy thì chịu chết đi!”
Kẻ áo đen lùi về, trường câu trong ống tay áo trong chớp mắt đã xuất hiện!
“Xẹt!”
Trường câu đột nhiên hướng về phía Tô Lạc!
Tô Lạc nhìn như chỉ có tu vi cấp năm, nhưng lại có thể phòng ngự được Đại Hư Không Chưởng Ấn cấp bảy của hắn.
Kẻ áo đen hơi kiêng kị Tô Lạc, cho nên ngay từ đầu đã có ý định muốn giải quyết Tô Lạc trước.
Tô Lạc dựa vào tốc độ nhanh nhẹn, trong nháy mắt đã tránh né được.
Ngay khi Tô Lạc ra sức tránh né, Tử Nghiên không chút do dự nhảy lên, trong nháy mắt lại cùng kẻ áo đen chiến đấu.