Nhị cung chủ? Tô Lạc nhớ tới trước đó Tử Nghiên từng nói qua, không nhịn được hỏi: “Nhị cung chủ của ngươi là Lý Nghiêu Tường phải không?”
“To… Gan… Dám… Gọi thẳng… Tên huý… Nhị cung chủ…” Kẻ áo đen cắn chặt răng, trán nổi gân xanh cuồn cuộn.
Nghe vậy, Tô Lạc bỗng bật cười.
Nàng ngồi xổm trước mặt kẻ áo đen, từ trên cao nhìn xuống hắn, cười gian xảo như hồ ly.
“Ngươi yên tâm, Nhị cung chủ nhà các ngươi sớm đã ở dưới mặt đất chờ ngươi, các ngươi mau xuống dưới mà hội ngộ đi.”
Nghe vậy, sắc mặt của kẻ áo đen trong nháy mắt trở nên trắng bệch: “Ngươi… Ngươi… giết…”
“Đúng vậy, Nhị cung chủ nhà các ngươi là do ta giết, đáng tiếc, Dao Trì Lý gia các ngươi vĩnh viễn sẽ không biết. Quên nói cho ngươi biết, Nhị cung chủ nhà các ngươi có cách chết giống hệt như ngươi vậy, sau khi xuống dưới địa phủ, các ngươi nhất định sẽ có đề tài chung để mà bàn bạc.”
Tô Lạc cười hì hì đốt mấy ngọn lửa ở trên người hắn.
Ánh lửa rọi ánh sáng ngược lên mặt nàng, làm nổi bật vẻ mặt cao thâm của nàng.
Sư huynh tảng băng đã từng nói, chuyện hủy thi diệt tích rất quan trọng.
Vì thế, kẻ áo đen bị cắt cổ rồi vẫn chưa xong việc, lại bị ngọn lửa thiêu đốt đến chết.
Nhìn Tô Lạc nhanh nhẹn đốt lửa thiêu người sống, Tử Nghiên hít sâu một hơi, liếc mắt ngó Tô Lạc một cái: “Ngươi cũng thật tàn nhẫn.”
“Người tàn nhẫn với mình lại đi nói người khác tàn nhẫn.” Tô Lạc vỗ vai nàng: “Sao rồi, còn đau phải không?”
“Ây da…” Bị Tô Lạc chụp một chưởng, Tử Nghiên đau đến hít sâu một hơi.
“Nữ nhân này, không sợ ta sẽ chết sao? Đau chết mất.” Tử Nghiên che miệng vết thương lại, trên trán bao phủ một lớp mồ hôi.
“Ta còn cho rằng ngươi là người sắt, một chút cũng không đau.” Tô Lạc cười thầm một tiếng, giơ tay ném cho nàng ta hai viên thuốc một lớn một nhỏ.
“Viên nhỏ để uống, viên lớn thoa ngoài da.”
“Xem như vẫn còn có lương tâm.” Tử Nghiên hừ lạnh, uống viên thuốc nhỏ kia, viên lớn thì nghiền nát thoa ngoài da.
“Không phải chứ? Chữa thương hiệu quả tốt như vậy?” Tử Nghiên ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn Tô Lạc.
Phải biết rằng nàng đến từ Luyện Ngục Thành, việc đời tất nhiên phải vô cùng rành rẽ.
Huống chi địa vị của Tử Nghiên trong Luyện Ngục Thành còn rất cao.
“Đây là… Sinh Cơ Đan?” Tử Nghiên nhìn miệng vết thương khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, sau đó còn nhanh chóng kết vảy, lại ngẩng đầu nhìn Tô Lạc, đáy mắt hiện lên sự vui mừng.
“Ừ hử.” Tô Lạc không tỏ ý kiến.
“Ngươi luyện chế?” Đôi mắt như mặt nước giếng cổ không gợn sóng của Tử Nghiên ngầm xuất sự kích động.
“Ngươi thấy có giống do ta làm không?” Tô Lạc hỏi ngược lại.
“Không giống.” Tử Nghiên nói lời thật lòng: “Nếu thật là ngươi luyện chế, Luyện Ngục Thành tuyệt đối hoan nghênh ngươi.”
“Phải không?” Tô Lạc cười nhàn nhạt.
Chờ nàng lấy được Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu, tu luyện thành luyện dược sư cao cấp, khi đó nàng sẽ có thể thử luyện chế Sinh Cơ Đan.
Còn có những đơn thuốc thượng cổ kế thừa từ Tử Hỏa lão nhân, nàng đều có thể bắt đầu thí luyện.
“Ngươi và Dao Trì Lý gia có thù oán?” Tử Nghiên vừa nhìn vết sẹo vừa không chút để ý hỏi.
“Dao Trì Lý gia, về sau tự tay ta sẽ hủy diệt toàn bộ.” Hai mắt Tô Lạc lộng lẫy như sao trời mang thao kiên nghị và quyết tâm.
Dao Trì Lý gia cùng nàng thù sâu như biển, đời này còn sống quyết không ngừng tay!
“Vậy ngươi giết kẻ áo đen, không phải để cứu ta mà là vì báo thù cho chính ngươi.” Tử Nghiên không mất thời cơ mà phủi sạch quan hệ.
Tô Lạc tức giận mà liếc nàng một cái: “Ai cần ngươi báo ân? Thật là.”