Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 820: Thiên linh ly (1)



Tật xấu của Tiểu Thần Long đương nhiên là do lây nhiễm từ người chủ nhân của nó rồi.

Tính cách đã hình thành, muốn bẻ trở lại thì khó khăn vô cùng.

Tử Nghiên ngơ ngác mà nhìn Tô Lạc: “Cái ly của ta…” 

Tô Lạc bất đắc dĩ, nhéo cổ Tiểu Thần Long, trực tiếp xách nó ra đặt lên trên bàn: “Mau trả cái ly cho tỷ tỷ, có nghe hay không?”

“Rồng, rồng, rồng?”

Khi Tử Nghiên thấy rõ ràng con rồng nhỏ cuộn thành một cục tròn vo ôm cái ly vào lòng, người vốn luôn bình tĩnh như nàng cũng có chút cà lăm. 

“Ngươi dám nuôi một rồng làm linh sủng?” Tử Nghiên kích động đến mức thiếu chút nữa đã tự sặc nước miếng của mình.

So sánh với Tử Nghiên đang kích động thì Tô Lạc có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

Nàng tùy ý xua tay, ý bảo Tử Nghiên tạm thời đừng nóng nảy, nàng sẽ từ từ thuyết phục Tiểu Thần Long từng bước. 

“Ngoan nhaa, đó là bảo bối của Tử Nghiên tỷ tỷ, chúng ta trả lại có được không?”

Tiểu Thần Long ôm chặt Thiên Linh Ly, khuôn mặt nhỏ nhắn đề phòng mà nhìn Tô Lạc, liều mạng lắc đầu.

Tô Lạc buồn bực mà thở sâu: “Không thể tùy tiện lấy bảo bối của người khác, nhanh lên, ngoan ngoãn giao cái ly ra đây.” 

Tiểu Thần Long cảnh giác mà nhìn Tô Lạc, hai cái móng vuốt nho nho gắt gao ôm chầm cái ly.

Tô Lạc ưu nhã mà đỡ trán.

Cái thằng nhóc đần thối này, nó cho là chỉ cần ôm như vậy là có thể giấu được cái ly sao? 

Thật là ngu ngốc.

Ngay từ đầu sau khi trộm đồ xong phải chạy vào không gian của nàng trốn ngay, chạy nhanh rồi thì ai mà biết được chứ?

Hiện tại bị người ta bắt tại trận, còn sống chết ôm lấy của trộm cướp không buông tay, sao nàng lại nuôi ra một con rồng ngốc đến như vậy cơ chứ. 

Nếu Long lão cha biết nàng nuôi Tiểu Thần Long thành một đứa nhóc ngu như vậy, không biết liệu hắn có dùng một quyền đánh chết mình hay không.

Tử Nghiên rối rắm.

Tiểu long long đáng yêu như vậy, vừa tròn vo vừa dễ thương, nếu là những thứ khác, nàng không nói hai lời khẳng định sẽ tặng cho nó ngay. 

Nhưng Thiên Linh Ly đối với nàng rất quan trọng, nàng phải đổi được thiên linh thủy để cứu người.

Vì thế, nàng chạy lên, dỗ ngọt Tiểu Thần Long: “Ngoan nha, chờ Tử Nghiên tỷ tỷ lấy đủ một lọ thiên linh thủy, cầm đi cứu người rồi sẽ đưa ngươi cái ly này có được không?”

Vừa nói, Tử Nghiên vừa chậm rãi vươn tay. 

Tiểu Thần Long chớp chớp đôi mắt to vừa mê mang vừa vô tội của nó, nghi ngờ mà nhìn nàng.

Thấy nàng duỗi tay lại đây, Tiểu Thần Long không cao hứng mà hừ một tiếng, quay đầu đã trốn vào trong tay áo của Tô Lạc.

Lập tức đã biến mất tiêu. 

Tô Lạc nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Tính tình thiệt là quá kém, dỗ cũng không tốt, mắng cũng không tốt, đánh cũng không tốt.”

Tử Nghiên cạn lời mà liếc nàng một cái.

Cũng may là tính tình tiểu long long đã tốt sẵn, nếu không gặp được một chủ nhân thích dung túng như vậy, còn phải xấu tính đến mức nào chứ? 

“Lời ngươi vừa nói còn có hiệu lực không?” Nhớ tới lời Tử Nghiên vừa nói, Tô Lạc híp đôi mắt lại, khóe miệng chậm rãi cong lên.

“Nói cái gì?” Tử Nghiên bị Tô Lạc nhìn đến mức đáy lòng có chút nhột.

“Chỉ cần ngươi có đủ một lọ thiên linh thủy, ngươi sẽ tặng cái ly cho Tiểu Thần Long nhà ta. Lời này, còn tính không?” Tô Lạc nâng khóe miệng, cười tủm tỉm, giống như một con hồ ly giảo hoạt. 

Tử Nghiên đề phòng mà nhìn Tô Lạc.

Một đôi mắt đẹp linh động đánh giá Tô Lạc từ trên xuống dưới.

Sau đó lại ngẫm lại từng chữ từng chữ của nàng, phân tích từng câu từng chữ, cuối cùng, còn nghiêng đầu tỉ mỉ mà cân nhắc nửa ngày… 

Tô Lạc nhăn trán: “Ta thoạt nhìn giống người xấu như vậy?” Bằng không nàng làm gì phải nghiên cứu lâu như vậy?

“Không phải giống, căn bản chính là người xấu.” Tử Nghiên tức giận mà nói: “Nói thật, khi thấy ngươi gài bẫy đám hắc y nhân lúc trước, làm ta nhớ tới một người.”

“Ai?” Tô Lạc tò mò hỏi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.