Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 837: Kim cương vượn vương (3)



Tô Lạc và Tử Nghiên nhìn nhau, trong ánh mắt hiện rõ lên sự sợ hãi.

Không tốt rồi!

Đúng lúc này, lại còn có người ngoài tới, hơn nữa vừa nghe qua tiếng bước chân chắc chắn không thể chỉ có một người, như vậy Kim Cương Vượn Vương nhất định sẽ bị tiếng ồn này làm tỉnh giấc! 

Tô Lạc và Tử Nghiên nhìn nhau, hai người đều hiểu rõ ý nghĩ của đối phương, chạy, nhanh chạy, chỉ cần chạy qua được ngươi mấy người đó, thì bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhưng chưa đợi hai người chạy đi, Lạc Hạo Thần và Lạc Điệp Y dẫn theo một đám người ầm ầm chạy vào.

Lạc Điệp Y vừa nhìn thấy bộ dạng lén le lén lút của Tô Lạc và Tử Nghiên, liền mắng chửi một tràng. 

Là Tô Lạc! Lạc Điệp Y vừa nhìn liền nhận ra Tô Lạc!

“Các người còn muốn chạy! Đứng lại cho ta! Mau giao cây tương tư ra đây!”

Lạc Điệp Y đang trong cơn phẫn nộ, giọng nói vang như sấm. 

Nhất thời, Tô Lạc và Tử Nghiên đều cau chặt mày.

“Câm miệng! Không được hét!” Tô Lạc tức giận, nhìn chằm chằm Lạc Điệp Y, nhỏ tiếng nói.

Thực ra ngay lúc Lạc Điệp Y nói, Từ Nghiên đã bay thẳng đến chỗ Lạc Điệp Y, ý muốn khóa miệng nàng ta lại. 

Không biết làm sao mà Lạc Hạo Thần ở ngay bên cạnh Lạc Điệp Y, ngăn cản chiêu thức của Tử Nghiên.

Tô Lạc cũng phối hợp chạy lên đánh Lạc Điệp Y, ngờ đâu từ phía bên cạnh Lạc Điệp Y xuất hiện hai vị cao thủ, ngăn cản hành động của Tô Lạc.

Vậy nên Lạc Điệp Y mới có thể an toàn mà mắng nốt câu. 

Lạc Điệp Y cho rằng Tô Lạc và Tử Nghiên hai người bọn họ định giết mình, giọng nói liền cao vút lên: “Hai người các ngươi suýt chút nữa...”

“Nếu không muốn chết thì ngậm miệng lại!” Tô Lạc đanh giọng, trừng mắt nhìn Lạc Điệp Y.

Giọng nói của Tô Lạc không vang, nhưng khí thế khinh người, đủ lực uy hiếp, lập tức đã dọa được Lạc Điệp Y. 

“Nhị ca, nàng ta quát muội, nàng lại có thể quát muội! Nhanh giúp muội báo thù này!” Lạc Điệp Y lập tức tô giác chuyện này với Lạc Hạo Thần.

Lạc Điệp Y ngu ngốc này, lúc này còn giở trò càn quấy, Tô Lạc càng bảo nàng ta ngậm miệng, nàng ta lại càng lớn tiếng hơn.

“Đần độn! Trong này có Kim Cương Vượn Vương đó, nó đang ngủ, ngươi mà khiến nó tỉnh giấc, thì ngươi cứ đợi mà làm bữa trưa cho nó!” Tô Lạc dùng ánh mắt kinh bỉ nhìn Lạc Điệp Y, hung hăng nói. 

“Kim Cương Vượn Vương?” Ánh mắt tỏ ra nguy hiểm của Lạc Hạo Thần khẽ híp lại, nhìn chằm chằm về phía Tô Lạc: “Điều ngươi nói là thật ư?”

“Hoàn toàn là sự thật!” Tô Lạc thấp giọng nói, nhưng vẫn rất có khí thế: “Dù sao thì chúng ta cũng chỉ có hai người, còn các ngươi lại có cả đám, nếu muốn ăn sẽ ăn các ngươi trước!”

“Phô trương thanh thế!” Lạc Hạo Thần vẫn chưa phản ứng lại, Lạc Điệp Y liếc nhìn Tô Lạc: “Làm gì có Kim Cương Vượn Vương chứ? Ở đâu nào? Ngươi gọi nó ra đây, ta đảm bảo đánh chết nó!” 

Tô Lạc chỉ vào phía trong.

Lạc Điệp Y lại nhìn Tô Lạc cười lạnh: “Được rồi, ta sẽ tới đó xem, nếu như trong đó không có Kim Cương Vượn Vương nào, các ngươi phải đưa cho ta cây tương tư biến dị đó!”

Việc quan trọng nhất với Tô Lạc lúc này là chạy thoát ra được khỏi sơn động, tránh xa quả bọn hẹn giờ Kim Cương Vượn Vương kia. 

Nếu như Lạc Điệp Y đã tỏ ý muốn tới gần Kim Cương Vượn Vương, muốn gây hấn với nó, đột nhiên trong lòng Tô Lạc vui lên, nàng nhìn Tử Nghiên, ánh mắt liền lóe lên cái nhìn gian xảo.

Đúng lúc người của Lạc gia đi vào bên trong, Tô Lạc và Tử Nghiên liền quay người định chạy.

Bởi hai người bọn họ rất rõ, nếu ngươi mấy ngươi của Lạc gia cùng vào, cũng không đủ để Kim Cương Vượn Vương đạp mấy cái, cho nên phải nhanh chạy mới kịp. 

Nhưng, khi Tô Lạc và Tử Nghiên định chạy, hơn mười cao thủ phía sau Lạc Điệp Y liền chặn họ lại.

“Hai vị cô nương nên đợi đã, không có sự dặn dò của Thiếu gia và tiểu thư, hai người không được đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.