Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 839: Kim cương vượn vương (5)



Nếu như lúc này có thể quay ngược lại thời gian thì tốt.

Nếu như thế giới này có thuốc hối hận, Lạc Điệp Y muốn uống nửa lạng!

Lần này nàng mở miệng lại thu hút sự chú ý của Kim Cương Vượn Vương. 

Trước đó, là giọng của Lạc Điệp Y khiến cho Kim Cương Vượn Vương tỉnh giấc.

Cho nên Kim Cương Vượn Vương ghi nhớ rất rõ giọng nói này.

Trong nháy mắt, ánh mắt nó lạnh lùng liếc qua Lạc Điệp Y! 

“A!” Khi nhin thấy ánh mắt chứa đầy sự hung dữ của Kim Cương Vượn Vương, toàn thân Lạc Điệp Y đều nhũn ra! Nàng ôm chặt lấy ngực, cả người như phát điên mà lớn tiếng kêu la!

“Bịch... bịch...bịch!” Kim Cương Vượn Vương bước từng bước lớn, thân hình to lớn của nó đang di chuyển về phía Lạc Điệp Y.

Đôi chân nó vừa thô vừa to, tốc độ không nhanh, nhưng mỗi bước đi của nó lại phát ra những âm thanh to vô cùng. 

Mỗi một bước như bóp nghẹn tim mọi người có mặt tại đó.

Tình thịch... tình thịch...

Mỗi người đề nghe thấy rõ tiếng nhịp tim đang đạp loạn xạ lên của mình. 

Ngay cả Tô Lạc và Tử Nghiên cũng không ngoại lệ.

Lúc này, Tô Lạc và Tử Nghiên đều đứng sát vào vách núi, hai bọn họ nín thở lắng nghe, còn tim vẫn cứ đập loạn xa lên.

Kim Cương Vượn Vương từng bước từng bước tiến về phía Lạc Điệp Y, đột nhiên lộ ra một cái lỗ vừa để chui ra ngoài. 

Đường lui đã bị chặn, chỉ còn lại con đường duy nhất phía trước.

Tô Lạc và Tử Nghiên nhìn nhau, sau đó hai người ngầm gật đầu.

Còn lúc này, khi Kim Cương Vượn Vương bước tới, đồng thời dọa Lạc Điệp Y sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, như không còn giọt máu, toàn thân run lẩy bẩy. 

Nàng chỉ có thể cảm nhận được sát khí đùng đùng của Kim Cương Vượn Vương.

“Sự cáu giận của Kim Cương Vượn Vương lớn nhất là khi vừa ngủ dậy, Lạc Điệp Y lần này xong rồi.” Tử Nghiên nhỏ tiếng nói: “Kim Cương Vượn Vương một khi mà nổi giận, thì tất cả chúng ta có mặt ở đây đều sẽ chết...”

Tô Lạc: “...” 

Khi Vua vượn kim cương còn cách Lạc Điệp Y một trượng nữa...

Biến cố đột nhiên xảy ra vào lúc này!

Chỉ nhìn thấy Lạc Hạo Thần đưa tay ra, một tay đẩy đám hộ vệ của Lạc gia đứng sau lưng hắn về phía Kim Cương Vượn Vương hung hăng kia. 

Kim Cương Vượn Vương bạo nộ!

Nó dùng tay xé nát người hộ vệ cao to cường tráng kia thành từng mảnh, lập tức lục phủ ngũ tạng rơi đầy xuống đất, máu tươi lênh láng trên mặt đất.

Việc ra tay này đã khiến bản tính giết chóc trong nó bộc phát! 

Tô Lạc và Tử Nghiên nhìn nhau, bóng hai người nhanh như cắt chạy tới lối thoát duy nhất.

Còn Lạc Hạo Thần trong lúc đẩy người qua chỗ Kim Cương Vượn Vương, cũng đã sớm kéo Lạc Điệp Y cùng chạy tới cửa động.

Chạy! 

Một hàng bốn người nhanh chóng chạy tới phía cửa động.

Còn những hộ vệ của Lạc gia kia cũng không phải đám ngốc, bọn họ nhìn thấy tình hình bất ổn, cũng nhanh chóng tháo chạy về phía cửa động.

Cho dù phía trước đường có như thế nào, thì cứ chạy đi rồi tính! 

Trong chốc lát, Kim Cương Vượn Vương đã phát hiện đám người vừa rồi ở đây đã bỏ chạy hết rồi.

Ánh mắt nó dậy lên sự khát máu.

Loài người ngu ngốc! 

Lại dám làm nó thức giấc!

Giờ lại dám bỏ chạy!

Quay người lại, thân hình to lớn của Kim Cương Vượn Vương cũng xông tới cửa động duy nhất! 

“Ầm… ầm… ầm!”

Mỗi bước chân nặng nề của nó đập xuống đất như rung chuyển trời đất.

Cơn thịnh nộ của nó ngút ngàn trời xanh, tiếng bước chân của nó ầm ầm bên tai như sóng dậy, ẩn chứa sức mạnh vô tận! 

Thân thể nó tuy rằng nặng nề, nhưng tốc độ của nó lại không hề chậm, thậm chí còn nhanh hơn đám người Tô Lạc.

“Ầm… ầm… ầm!”

Tiếng bước chân càng ngày càng gần. 

Tô Lạc và Tử Nghiên vừa chạy vừa ngoái đầu lại phía sau, nhìn thấy Kim Cương Vượn Vương đuổi gần tới nơi.

Hai người đều biến sắc.

Hai người họ dồn hết sức mà chạy, giữ vững tốc độ dẫn đầu trước đám người Lạc Hạo Thần. 

Nhưng cho dù hai người bọn họ có chạy trước đám người Lạc Hạo Thần, thì Tô Lạc cũng chưa chắc đã được an toàn. Bởi vì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.