Bởi vì không có ai biết phía đầu bên kia của sơn động là cái gì.
Nếu như đầu bên kia là đường cụt, vậy thì cái hang động chật hẹp này chẳng khác nào là nấm mộ chôn chung của tất cả mọi người ở đây.
Lạc Hạo Thần lấy ra từ trong áo một cái lọ màu trắng, đưa cho Lạc Điệp Y một viên linh đan.
Lạc Điệp Y nhanh chóng nuối xuống.
Sau đó, tốc độ của hai người như nhanh hơn, gần như chạy qua cả Tô Lạc và Tử Nghiên.
Lạc Điệp Y vẫn còn khiêu khích chế giễu Tô Lạc: “Muốn đuổi theo chúng ta ư, nằm mơ đi!”
Tử Nghiên giọng mỉa mai cười lạnh: “Không phải là Linh Nguyên Đan cao cấp sao? Tưởng chúng ta không có sao?”
“Xì!” Lạc Điệp Y lắc lắc cái lọ: “Chúng ta có cả một lọ, còn các ngươi thì sao?”
Tô Lạc thật không còn lời gì để nói.
Người nữ nhân ngu ngốc này, bây giờ là lúc nào rồi còn ở đấy so đo?
Tô Lạc lật tay ra, trong lòng bàn tay để lộ ra hai lọ Linh Nguyên Đan, nàng đưa một lọ cho Tử Nghiên: “Bắt lấy!”
Tử Nghiên cười hi hi, sau khi đón lấy, liền dốc cả một vốc ra cho vào miệng mình.
“Các ngươi!” Lạc Điệp Y vừa tức giận vừa buồn bực, cục tức đè nặng trước ngực, không cách nào tiêu tan được.
Tử Nghiên khiêu khích nhìn nàng ta: “Chúng ta chỉ cần chạy qua được các ngươi là được rồi. Đợi đến lúc các ngươi là thức ăn cho Kim Cương Vượn Vương rồi thì chúng ta sẽ an toàn. Ha ha ha!”
Câu nói này vừa bật ra, lại khiến cho Lạc Điệp Y càng tức giận hơn nữa.
“Linh Nguyên Đan của các ngươi là giả!” Người bình thường làm gì dùng một lúc cả vốc như vậy? Một viên phải chai ra làm mấy lần.
Tử Nghiên hào phòng ném cho Lục Điệp Y một viên: “Có phải là giả hay không thì ngươi tự mình kiểm chứng đi.”
Lạc Điệp y vừa nhìn, liền biết viên Linh Nguyên Đan này còn tốt hơn viên Linh Nguyên Đan của mình!
“Ca ca...” Nếu vậy thì hy vọng để Tô Lạc và Tử Nghiên làm lá chắn cho hai người bọn họ coi như đi tong.
“Câm miệng, chạy nhanh đi!” Lạc Hạo Thần hận một nỗi không thể cứ thể bỏ mặc ngươi ngươi thích gây rắc rối này.
Rõ ràng Tử Nghiên và Tô Lạc hai người bọn họ đã cảnh cáo như vậy rồi mà nha đầu này còn lớn tiếng nhiều chuyện, để tới mức khiến Kim Cương Vượn Vương phải tỉnh giấc, chính vì vậy mà bây giờ mới rơi vào cảnh truy sát này.
Lạc Điệp Y bị Lạc Hạo Thần tức giận quở trách, liền nước mắt lưng tròng, trong lòng cảm thấy vô cùng oan ức.
Nếu như là ngày thường, tự nhiên sẽ có vô số người chạy lại tới chỗ nàng cưng nựng dỗ dành an ủi, nhưng bây giờ, còn ai rảnh mà để ý tới nàng?
Kim Cương Vượn Vương với cái mồm có đôi môi dày như xúc xích, đang lừng lững chạy vòng quanh ở phía sau, ánh mắt lóe lên sát khí đùng đùng.
Nhìn thấy đám người trước mắt đang chạy nhanh hơn, càng khiến cho Kim Cương Vượn Vương tức giận hơn!
“Ầm ầm ầm!”
Phía sau từng tiếng ầm ầm vang lên.
Đầu óc vụng về của Kim Cương Vượn Vương bỗng nhiên thông minh ra.
Ngón tay nó đâm về phía trước một cái.
Lập tức một loạt những thạch nhũ trên trần sơn động đồng loạt ầm ầm rơi xuống.
Những tảng đá rơi xuống không theo quy luật nào này gây cản trở rất lớn đới với việc bỏ chạy của Tô Lạc và những người đi cùng.
“Cẩn thận!” Một tảng đá vô cùng lớn đang rơi về phía Tử Nghiên, Tô Lạc nhanh chóng kéo Tử Nghiên ra.
Sau khi tránh được tảng đá đó, Tử Nghiên vẫn còn khiếp sợ mà vuốt vuốt ngực mình: “Suýt chút nữa là mất mạng rồi!”
Tô Lạc kéo Tử Nghiên lại gần, rồi mở không gian hư không có thể chứa đựng được hai người bọn họ.
Lạc Điệp Y vốn dĩ chạy ngay sau hai người bọn họ.
Bởi vì không gian hư không là không màu và trong suốt, cho nên người khác không thể nhìn thấy được.
Cho nên khi Lạc Điệp Y nhìn thấy tảng đá to đó rơi trực tiếp xuống đầu Tử Nghiên và Tô Lạc, sau đó lại không nhìn thấy bóng dáng hai người bọn họ nữa...
Lúc này, mọi sự tức giận trong lòng Lạc Điệp Y như tiêu tan hết, ánh mắt cong cong, vui mừng suýt chút hét lên.
“Tử Nghiên, đi chết đi, đi chết đi, ngươi chết đi cho ta!” Lạc Điệp Y trong lòng hồ hởi phấn khích, thậm chí còn vung tay lên mà hét.