Nhưng điều khiến nàng trừng lồi cả mắt chính là cự thạch to đùng đang nện xuống kia!
Khi chỉ còn cách Tử Nghiên có ba tấc thì bỗng nhiên ngừng lại!
Thật giống như có cái gì đó đã chặn nó lại vậy.
Không chỉ như vậy, cự thạch kia còn bị cái gì đánh thẳng vào, bể nát thành vô số khối đá nhỏ bay thẳng về phía nàng!
Lạc Điệp Y vì đang xem rất vui sướng mà quên cả phòng bị, dung nhan mềm mại mọng nước của nước của nàng bị vô số mảnh đá nhỏ cắt qua.
“Xẹt!”
Một tiếng vang nhỏ vang lên, mảnh vụn đá bay qua, cắt ra một tia máu, mà khuôn mặt mềm mại kia của Lạc Điệp Y tức khắc có thêm một vết thương rất sâu.
“Ca ca…” Sự tình biến hóa quá lớn, Lạc Điệp Y quả thực không kịp phản ứng, nàng theo bản năng mà khóc nức nở đi tìm ca ca.
Lúc này, Lạc Hạo Thần bực bội vô cùng.
Vốn dĩ cự thạch không ngừng rơi xuống đã làm hắn thua chị kém em, hiện tại muội muội lại không ngừng khóc nháo với hắn.
Lạc Hạo Thần tức giận rít gào với Lạc Điệp Y: “Câm miệng! Bằng không ta bỏ ngươi lại ngay!”
Khi đang nói chuyện, một cục đá thật lớn từ trên trời giáng xuống!
Lạc Hạo Thần kéo Lạc Điệp Y bay nhanh về phía trước.
Hắn vô cùng nguy hiểm mà trốn thoát được công kích của nham thạch.
Tử Nghiên đã không phải lần đầu tiên tiến vào không gian hư vô.
Nhưng lần đầu tiên tiến vào, nàng bị Tô Lạc đè, không có cảm giác gì.
Lúc này đây.
Tử Nghiên ngạc nhiên mà trợn to hai tròng mắt, hai mắt lấp lánh phát ra ánh sáng: “Này cũng quá thần kỳ nha.”
Người của Lạc gia chật vật như vậy, các nàng quả thực như đang tản bộ trong sân vắng, thảnh thơi vô cùng.
Lạc Hạo Thần cũng không phải người mù, tương phản, khứu giác của hắn cực kì nhạy bén.
Vừa thấy Tử Nghiên không có việc gì đứng giữa mưa đá, hắn tuy rằng nghĩ không ra vì sao, nhưng cũng không gây trở ngại việc hắn muốn lợi dụng chiếm lời từ việc này.
Vì thế, hắn kéo Lạc Điệp Y, chạy lên chen vào kế bên người Tử Nghiên.
Có thể là hắn cảm thấy, chỉ cần làm như vậy, những nham thạch đó sẽ không đập lên người bọn họ nữa.
Đáng tiếc…
Bọn họ nghĩ như thế nào đều không nghĩ được, không gian hư vô của Tô Lạc cũng chỉ có một chút xíu mà thôi, chỉ có thể chứa được hai người trưởng thành đứng thẳng.
Lạc Hạo Thần không những không chiếm lời được mà ngược lại, vì bọn họ đang đứng bên cạnh không gian hư vô cho nên…
Càng dễ dàng bị cục đá liên tục đập trúng đầu!
“Ca ca cứu mạng! Ca ca cứu mạng!”
Lạc Hạo Thần vì muốn bảo hộ muội muội, cho nên mới đẩy nàng tới gần Tử Nghiên hơn, nhưng ai ngờ Lạc Điệp Y lại càng bị đập thảm hại hơn.
Lạc Hạo Thần nhanh chóng kéo Lạc Điệp Y trở về, lại phát hiện nàng đã trầy da đầy đầu đầy cổ, trên đỉnh đầu còn sưng lên một đống bánh bao to nhỏ khác nhau.
Trong lúc nhất thời, hắn không biết phải nên nói gì…
Nhưng nếu nói Tô Lạc đang thoải mái thì cũng không chính xác lắm.
Kỳ thật trong lòng các nàng đang rất bất an.
Con Kim Cương Vượn Vương này giống như đã thành tinh, thực lực mạnh đến mức khủng bố!
Nếu không phải nó có tốc độ khá chậm thì hiện tại toàn bộ bọn họ đã bị nó xé thành mảnh nhỏ.
Kim Cương Vượn Vương đi tới đâu, mặt đất sẽ nứt thành hình mạng nhện ở nơi đó, khí thế mạnh mẽ không thể ngăn cản.
Bởi vì có nham thạch rơi xuống mặt đất hình thành trở ngại nên tốc độ của Tô Lạc chậm hơn lúc trước nhiều.
Mà tốc độ của Kim Cương Vượn Vương càng lúc càng nhanh.
Cho nên khoảng cách giữa bọn họ cũng càng ngày càng gần.
Vị hộ vệ Lạc gia chạy cuối cùng kia vừa mới trượt chân một cái, lảo đảo thiếu chút nữa té ngã.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp té ngã thì Kim Cương Vượn Vương đã trực tiếp đập một chưởng về phía hắn
Vị hộ vệ Lạc gia kia ngay tức khắc bị đập nát đầu, lún vào cổ!