Sau đó, thân mình của hắn đã mềm nhũn, ngã trên mặt đất.
Nhưng mà Kim Cương Vượn Vương vẫn chưa hết giận, bước nhanh về phía trước, một chân dẫm lên…
Trong lúc nhất thời, thân thể của vị hộ vệ Lạc gia tức khắc bị dẫm thành bánh nhân thịt… Hoàn toàn phân không rõ đâu là đầu đâu là mình đâu là chân.
Quá máu me, quá tàn bạo, quá khủng bố!
Tô Lạc quay đầu lại thấy một màn như vậy, sắc mặt tức khắc biến đổi.
Sắc mặt Tử Nghiên cũng có chút tái nhợt… như sắp ói tới nơi.
“Chạy mau!” Tô Lạc kéo nàng một cái thật mạnh.
Tử Nghiên nghiêm túc gật đầu.
Lúc này, đội ngũ của các nàng đã cách rất gần Kim Cương Vượn Vương, đám hộ vệ Lạc gia chạy gần nó nhất đã bị Kim Cương Vượn Vương giải quyết sạch hết người này đến người khác.
Các loại xác chết lương, thảm thiết, khiến người ta nhìn cũng cảm thấy ghê người…
Qua không biết bao lâu, phía trước vẫn như cũ đen như mực không có điểm cuối, mà đội ngũ này cũng chỉ còn lại có bốn người.
Theo thứ tự là Tô Lạc, Tử Nghiên, Lạc Hạo Thần và Lạc Điệp Y.
Toàn bộ hộ vệ của Lạc gia đều bị Kim Cương Vượn Vương đập chết bằng một chưởng, ngay cả sức phản kháng cũng không có.
“Ca ca… Ca ca… Cứu mạng… Hu hu…”
Kim Cương Vượn Vương đã cách Lạc Điệp Y rất gần, rất gần…
Gần tới mức đã có thể vươn tay tới rồi!
Lạc Điệp Y cơ hồ có thể ngửi được mùi máu tươi nồng đậm trên người Kim Cương Vượn Vương.
Lạc Hạo Thần lúc này đã ốc còn không mang nổi mình ốc.
Trên khuôn mặt luôn luôn tự tin ngạo mạn của hắn đã xuất hiện một tầng mồ hôi mịn.
Nhưng ngay cả thời gian để lau mồ hôi hắn cũng không có, chỉ còn sức lực để kéo Lạc Điệp Y chạy về phía trước.
Nghe thấy tiếng khóc thê thảm kia của Lạc Điệp Y, Tô Lạc thật không hề vui sướng khi người gặp họa, ngược lại có một loại cảm giác như đang chìm và một chiếc thuyền.
Sau khi Lạc Điệp Y chết mất là sẽ đến lượt các nàng…
Không ai có thể trốn được sự truy đuổi của Kim Cương Vượn Vương.
Đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng.
Tô Lạc ngưng thần yên lặng lắng nghe, lại nghe được tiếng thác nước.
Tô Lạc nói vớiTử Nghiên: “Kiên trì! Phía trước đã có cơ hội!”
Tử Nghiên cắn răng gật đầu.
Có thể là xuất phát từ bản năng cầu sinh, Lạc Điệp Y cố gắng chạy nhanh hơn, Kim Cương Vượn Vương thế nhưng không thấy túm được nàng!
Thực mau, bọn họ đã chạy đến cuối đường.
Phía trước quả thật là một thác nước trên vách đá.
Vách đá chia làm hai đoạn.
Một đoạn ở đầu bên này, một đoạn ở đầu bên kia.
Cách xa nhau đến tận một trăm trượng.
Khoảng cách xa như vậy, bọn họ cũng không biết bay, làm sao mà chạy qua được?
Phía sau, Kim Cương Vượn Vương đã là tới gần, nó cười lạnh ha ha vang vọng cả con đường.
Kim Cương Vượn Vương miệt thị mà nhìn đám nhân loại nhỏ như con kiến này.
Khiến nó phải truy đuổi vất vả như vậy, nó quyết định phải phơi khô bọn họ thành thịt nguội, chậm rãi gặm ăn.
Phía sau có Kim Cương Vượn Vương.
Phía trước là vách núi sâu không thấy đáy.
Tình cảnh trước mặt mọi người hiện tại chính là tuyệt cảnh, không đường để trốn.
“Làm sao bây giờ…” Đáy mắt Tử Nghiên hiện lên chút lo âu.
Kim Cương Vượn Vương có thực lực mạnh mẽ, cao không lường được, dù cho bọn họ có và nhau đánh nó cũng không thể chịu đựng nổi một chiêu.
Đúng lúc này, Lạc Hạo Thần lặng yên không một tiếng động mà đến gần phía sau Tô Lạc…
Trong ống tay áo của hắn, một sợ dây leo nhanh chóng bắn ra về phía thác núi sâu đen ngòm trước mặt!
“Ngươi chết đi!” Lạc Hạo Thần đẩy Tô Lạc về phía Kim Cương Vượn Vương!
Đáng tiếc, Tô Lạc đã sớm phòng bị Lạc Hạo Thần.
Nàng còn chưa giải trừ không gian hư vô trên người mình, cho nên Lạc Hạo Thần đã trực tiếp đánh vào vách tường không gian.