Lạc Hạo Thần nói không nên lời đây là cảm giác gì, hắn chỉ biết là ngay cả một góc áo của Tô Lạc hắn cũng sờ không được.
Mà lúc này, Tô Lạc lại quay người lại, một chân đá thẳng vào phần thân dưới của Lạc Hạo Thần!
Lạc Hạo Thần suýt soát né qua, trong giây lát phách một chưởng về phía lưng Tô Lạc.
Mà trước mặt Tô Lạc chính là vách núi sâu thăm thẳm!
Vì thế, Tô Lạc kéo Tử Nghiên, và nhau rơi thằng vào vách núi nghìn trượng.
Sau khi rơi xuống, Tô Lạc rút chủy thủ ra, trực tiếp cắt đứt dây leo kéo đến bờ bên kia của Lạc Hạo Thần.
Tô Lạc sẽ ngã chết như vậy sao?
Đương nhiên là không.
Tương tụ thụ vừa mới nhận nàng làm chủ nhân trong không gian khó có một lần được biểu hiện.
Vì thế, khi Tô Lạc còn đang rơi xuống thì một đoạn dây leo màu xanh biếc đã bắn ra từ trong ống tay áo của nàng.
Thanh đằng vừa to vừa thô, giống như một sơi xích sắt vững chắc, giữ chặt một tảng đá lớn trên vách núi.
Sau đó, Tô Lạc dùng hai chân dẫm mạnh lên vách núi đá, dùng sức bật lên, bay thẳng đến vách núi phía đối diện.
Tô Lạc vàTử Nghiên giống như sao băng bắn về phía bờ bên kia.
Còn Lạc Hạo Thần và Lạc Điệp Y thì sao?
Dây leo của Lạc Hạo Thần bị Tô Lạc chém đứt, hắn tức khắc tức giận đến mức thiếu chút nữa nổ tung ngực.
Kim Cương Vượn Vương nhìn thấy hai con kiến rớt xuống vách núi, trong mắt nổ bắn ra ra tức giận!
Nhân loại mà nó muốn phơi thành thịt khô lại dám rơi xuống vách núi?
Đám nhân loại này quả thực đang tìm chết!
Vì thế, Kim Cương Vượn Vương đánh một chưởng thật mạnh về phía Lạc Hạo Thần.
Nhưng mà ai có thể nghĩ đến, Lạc Điệp Y nũng nịu cũng là song hệ mộc hỏa chứ?
Khi Lạc Hạo Thần cơ hồ đã bị đập cho nát bấy thì Lạc Điệp Y đã kéo hắn một cái.
Theo chưởng phong của cú đánh này, Lạc Hạo Thần bị Lạc Điệp Y mang theo bay ra xa.
Khoảng cách gần cả trăm trượng, Lạc Điệp Y và Lạc Hạo Thần chỉ bay cái vèo đã qua được.
Nhưng mà, khi bọn họ sắp tới được mục đích thì Tô Lạc và Tử Nghiên cũng đã từ phía sau đuổi theo.
So với thanh đằng tinh tế yếu ớt kia của Lạc Điệp Y, dây leo của tương tư thụ rắn chắc thô tráng nhiều.
Cũng không biết có phải là tương tư thụ thích đua đòi hay không mà một cái lá cây của nó bắt đầu bay qua dây leo nhỏ xíu yếu ớt của Lạc Điệp Y.
Một cái lá cây mà thôi, có thể nghiêm trọng đến mức nào chứ? Đây là ý tưởng của rất nhiều người, Lạc Điệp Y cũng là như thế.
Nhưng thần sắc của Lạc Hạo Thần lại đột nhiên biến đổi.
Hắn nhanh chóng phóng dây leo của mình về hướng vách đá đối diện.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn.
Cái lá cây nhỏ xíu kia còn sắc bén hơn cả dao găm!
Nó rơi từ trên xuống dưới, dây leo mỏng manh kia của Lạc Điệp Y ngay tức khắc bị cắt thành hai đoạn.
“A!” Lạc Điệp Y sợ tới mức hoa dung thất sắc.
Nhưng còn may là Lạc Hạo Thần sớm đã có chuẩn bị.
Khi dây leo của Lạc Điệp Y đứt gãy, dây leo của hắn cũng đã bám vào vách đá phía đối diện.
Vì thế, lúc này bọn họ mới có thể suýt soát mà tránh được một kiếp này.
Sau khi tới vách đá đối diện.
“Tử Nghiên, bằng hữu này của ngươi thật đúng là muốn chết!” Lạc Hạo Thần đến bây giờ còn không biết tên họ của Tô Lạc, Tô Lạc cũng lười nói cho hắn biết.
Khóe miệng Tử Nghiên gợi lên một nụ cười lạnh: “Lạc Hạo Thần, ai là người đã đá chúng ta xuống vách núi hả? Ngươi yên tâm, toàn bộ những chuyện này ta đều nhớ kỹ.”
Tử Nghiên chỉ cái trán của mình.
Lạc Hạo Thần tức khắc nghẹn lời.
Lúc ấy tình huống đặc thù, trong lúc sống chết…
“Hừ, đắc tội Lạc gia chúng ta, mặc kệ ngươi là ai, ngươi đều chết chắc rồi!” Lạc Điệp Y kiêu ngạo mà nhìn Tô Lạc một cái, dùng ánh mắt nhìn người chết mà nhìn nàng.
Khóe miệng Tô Lạc gợi lên một nụ cười lạnh.
Hiện tại nàng cũng không phải là đứa con gái thứ không nơi nương tựa của Tô phủ lúc mới đến nữa, muốn giết nàng thì nên ước lượng thử giá trị của bản thân trước đi.
Tô Lạc khinh miệt mà nhìn Lạc Điệp Y một cái: “Vết thương trên mặt Lạc tiểu thư hình như rất nghiêm trọng, sẽ không hủy dung đó chứ?”