Nữ tử ai mà không coi trọng dung mạo chứ? Câu này của Tô Lạc rõ ràng là đang trêu chọc Lạc Điệp Y.
Tử Nghiên và nàng ăn ý mười phần, vì thế đã cười tủm tỉm mà nói tiếp: “Sao lại không chứ? Ta cảm thấy chắc chắn sẽ hủy dung, ngươi không thấy được sao? Miệng vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương trắng, máu chảy đầm đìa, nhìn thật ghê tởm.”
Tô Lạc gật đầu tỏ vẻ tán đồng, hơn nữa nàng còn chán ghét mà rời xa Lạc Điệp Y: “Thật đáng thương nha.”
Tử Nghiên cũng thương hại nàng: “Tuổi nhỏ mà đã thành như vậy, còn chưa gả chồng đâu, quá đáng thương…”
Lạc Điệp Y nghe được hai người cứ một câu hủy dung, hai câu đáng thương, nàng sờ trên mặt, khắp nơi đều là máu, tức khắc oa một tiếng bị dọa khóc.
Lạc Hạo Thần không vui mà trừng các nàng: “Ít nói một chút cũng không ai nghĩ các ngươi là người câm.”
Và lúc đó, hắn vỗ vỗ đầu vai của Lạc Điệp Y: “Đừng lo lắng, không phải ở chỗ của Lãnh Diễm có một loại Sinh Cơ Đan mới ra sao? Đến lúc đó ca ca đi cầu thuốc cho ngươi.”
Lạc Điệp Y vốn còn đang gào khóc, nghe vậy, tức khắc đã ngừng, đáng thương vô cùng mà gật đầu: “Dạ, ca ca nhất định phải cầu được cho Điệp Y nha.”
“Ừ, ca ca bảo đảm với ngươi.” Lạc Hạo Thần nói cực kỳ tự tin.
Nghe vậy, khóe miệng Tô Lạc lại hơi cong lên.
Từ lần trước Đại sư huynh giúp Liễu gia huynh muội trị tốt hai cái tay bị gãy, hắn đã cảm thấy trong lòng thực áy náy, vì thế đã thề từ nay về sau không bao giờ luyện chế Sinh Cơ Đan nữa.
Mà những viên Sinh Cơ Đan còn sót lại trong lần luyện chế trước của hắn hiện tại đều nằm trong lòng ngực của mình.
Câu bảo đảm này của Lạc Hạo Thần, một chút cũng không hề bảo đảm.
Bốn người tuy rằng chia làm hai phe, nhưng ít ra không có mâu thuẫn đến mức phải chém giết, cho nên trường hợp còn tính là bình tĩnh.
Khi Tô Lạc chuẩn bị tìm kiếm đường ra, muốn rời khỏi chỗ này thì…
Vừa nhấc đầu, trong chớp mắt đã phát hiện Kim Cương Vượn Vương đang lạnh lùng mà đứng ở trước mặt các nàng, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lạc.
Lúc này, trong bốn người cũng chỉ có một mình Tô Lạc phát hiện ra nó.
Tô Lạc tức khắc cứng đờ toàn thân.
Nàng theo bản năng mà thọc thọc Tử Nghiên.
“Sao vậy…” Tử Nghiên mờ mịt quay đầu lại, còn chưa nói hết câu thì thân hình của nàng cũng cứng đờ!
Kim Cương Vượn Vương…
Sao, sao, sẽ, ở, chỗ, này!
Tô Lạc và Tử Nghiên liếc nhau, trong đáy mắt hai người đều hiện lên một tia kinh hãi.
Khoảng cách xa như vậy, Kim Cương Vượn Vương rốt cuộc đã làm cách nào để chạy qua đây?
Thấy hai người cứng đờ đứng trước mặt mình, Lạc Điệp Y đang muốn châm chọc hai câu, nhưng mà…
“A!” Lạc Điệp Y có tố chất tấm lý kém cỏi nhất đã rống to lên theo bản năng!