Dưới sự ép sát không ngừng của Kim Cương Vượn Vương, hai anh em Lạc Hạo Thần và Lạc Điệp Y từng bước lui về phía sau.
Ở trước mặt Kim Cương Vượn Vương khổng lồ, hai anh em kia quả thực tựa như hai con kiến, nhỏ bé đến mức có thể xem nhẹ.
Bỗng nhiên, Kim Cương Vượn Vương vươn cái tay to đùng của nó lên, đập thẳng xuống chỗ hai người!
Một chưởng lôi đình vạn quân này tựa hồ ẩn chứa lực lượng vô tận.
Tại đây một chưởng dưới, hai anh em đã như vậy đã chết sao?
Tô Lạc híp đôi mắt lại, trong lòng bỗng nhiên có loại cảm giác chìm và xuồng…
Ngay tại thời khắc khẩn trương nhất này!
Bỗng nhiên!
Trên bầu trời xuất hiện một khuôn mặt.
Một gương mặt tuổi chừng sáu mươi, ngũ quan có chút giống Lạc Hạo Thần.
Khuôn mặt này nhìn qua có vẻ bình thản, nhưng lại mang đến uy hiếp vô cùng mãnh liệt.
Thậm chí, khi nhìn thấy luôn mặt kia, Tô Lạc có cảm giác cả linh hồn đều đang run rẩy, tựa hồ nhịn không được phải quỳ xuống cúng bái!
Còn hơn cả cảm giác lần trước nàng nhìn thấy mỹ nhân sư phụ.
Tô Lạc âm thầm phỏng đoán trong lòng, tu vi cảnh giới của người này chắc là có thể ngang hàng với sư phụ nhỉ?
Khuôn mặt kia đột nhiên xuất hiện, lại ngăn cản không được Kim Cương Vượn Vương đang điên cuồng!
Một chưởng kia nhất định phải đập xuống!
Nhưng là, khuôn mặt kia lại đột nhiên nổi giận: “Kim Cương, ngươi dám!”
Lời còn chưa dứt, hắn đã đột nhiên hiện thân.
Một thân trường bào màu xám nhạt, lão giả thần sắc lãnh ngạo xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Chỉ thấy đôi tay của hắn đang kết ấn, bắn về phía Kim Cương, vô cùng suýt soát cứu được hai huynh muội Lạc gia.
“Gia gia!” Lạc Điệp Y kinh hỉ mà lớn tiếng kêu to.
Trời ạ! Gia gia tới! Gia gia tự mình tới! Lạc Điệp Y kích động sắp hét lên!
Lạc Hạo Thần cuối cùng cũng trút được gánh nặng mà thở dài. Gia gia tới rồi, vậy mạng nhỏ của bọn họ đã được bảo đảm.
“Vị này chính là Lạc gia lão thái gia Lạc Thịnh Thiên.” Tử Nghiên nhỏ giọng nói thầm bên tai Tô Lạc: “Không hổ là Lạc gia luôn thích bao che cho người nhà mình. Trên người Lạc Hạo Thần khẳng định có cầu cứu thạch, trong giây phút sống chết triệu hồi gia gia của hắn lại đây.”
Lạc lão gia tử nhìn Lạc Hạo Thần và Lạc Điệp Y một cái, theo sau, ánh mắt lạnh băng quét qua Tô Lạc và Tử Nghiên, mày hơi hơi nhăn lại.
Nhưng mà lúc này, Kim Cương Vượn Vương đã phát động công kích với Lạc lão gia tử, cho nên hắn không rảnh để ý tới thứ khác nữa.
Kim Cương Vượn Vương cũng biết, hôm nay nếu không giết chết lão nhân trước mặt thì kẻ chết chính là hắn.
Lúc này, Lạc lão gia tử đã và Kim Cương Vượn Vương đánh nhau.
Hai cường giả tuyệt thế chiến đấu, quả thực là khai thiên tích địa, đất rung núi chuyển!
Chung quanh ầm ầm ầm rung động.
Tràn ngập sát khí thảm thiết.
Hai cường giả tuyệt thế đối chưởng, giống như sấm sét chân chín, vang vọng thiên địa.
Chưởng lực bổ tới đỉnh núi, giống như sét đánh từ trời cao, lại tựa như sóng thần mãnh liệt mênh mông!
Trong lúc nhất thời, đất đá bay tán loạn, cát vàng bay đầy trời, tầm mắt mơ hồ nhìn không rõ.
Bọn họ chỉ có thể nhìn đến phía chân trời xa xôi, hai điểm nhỏ màu đen không ngừng chiến đấu, chỉ biết uy lực cường đại không gì sánh được, còn lại thì xem không hiểu gì.
Đám người Tô Lạc trước mặt nhựng cường giả tuyệt thế này quả thật yếu ớt vô cùng.
Cấp bậc chiến đấu này căn bản không phải là dạng chiến đấu mà hiện tại bọn họ có thể tham dự.
Mấy người sôi nổi tìm kiếm chỗ trốn, tránh cho trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Đúng lúc này, Tiểu Thần Long chợt nhảy ra từ trong lòng ngực của Tô Lạc, thân hình nho nhỏ phong ra ngoài nhanh như tia chớp!
Tô Lạc tức khắc biến sắc, vươn tay ra, lại không tóm được Tiểu Thần Long, vì thế nàng hạ giọng nói: “Tiểu ngốc long, trở về!”
Nhưng mà, Tiểu Thần Long lần này lại chỉ là thoáng quay đầu lại nhìn Tô Lạc một cái, khẽ cắn môi lại chạy như bay về phía trước.