Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 849: Trong lúc sống chết (5)



Không nghĩ tới lúc trước trong Tàng Bảo Các của Tô phủ, tùy tay lấy về một mảnh bản đồ lại có giá trị tương đương với mười viên tinh thạch màu tím.

Món hời này cũng hơi bị lớn rồi.

Nhưng mà Tô Lạc cũng rất hiếu kì, sao Tô phủ lại không đổi nó lấy mười viên tinh thạch màu tím chứ? Tô Tử An có giữ cũng không thể dùng được mà. 

“Sao ta chưa nghe qua chuyện đổi mười viên tinh thạch màu tím này?” Tô Lạc lẩm bẩm tự nói.

Tử Nghiên không khỏi bật cười: “Lời này chỉ lưu truyền giữa cường giả với nhau thôi, ngươi làm sao mà nghe được?”

Thì ra là thế! Tô Lạc trong lòng âm thầm kinh hô. 

Thì ra là do Tô phủ có địa vị quá thấp, căn bản chưa từng nghe qua tin tức này, thậm chí ngay cả Tô Tử An có khả năng cũng không biết đó là một phần bản đồ của thần mộ Bát Hoang.

Bằng không, xét theo tính cách của Tô Tử An, có một viên tinh thạch màu xanh biếc cũng đã vui sướng không thôi, sao có thể không lợi dụng cơ hội tốt như vậy chứ?

Dù hắn không dùng mười viên tinh thạch màu tím kia, hắn cũng có thể đổi chúng lấy mười vị cao thủ cho Tô gia, Tô phủ chắc chắn sẽ ngay lập tức nổi lên. 

Cũng may mắn là Tô Tử An không biết thông tin bên trong này, mình mới có thể thuận tiện chiếm lợi được.

Suy nghĩ cẩn thận toàn bộ đạo lý rồi, Tô Lạc âm thầm may mắn và đắc ý.

Khi hai người đang nói chuyện, dáng người tiên phong đạo cốt kia của Lạc lão gia tử đã chậm rãi rơi xuống đất. 

“Gia gia!” Lạc Điệp Y kích động mà bay qua, trong mắt lã chã chực khóc.

Lạc lão gia tử chỉ nhàn nhạt mà nhìn nàng một cái, mặt mày nhíu lại: “Kêu ngươi hảo hảo tu luyện, cả ngày chỉ biết đi chơi, hiện tại biết sợ chưa?”

“Dạ, dạ dạ, gia gia tốt nhất, nếu không phải gia gia xuất hiện đúng lúc, chúng ta đều phải chết ở đây.” Lạc Điệp Y che lại ngực, lòng còn sợ hãi. 

Lạc lão gia tử gật gật đầu, ánh mắt hờ hững đảo qua trên người Tô Lạc và Tử Nghiên, trong mắt không có chút gợn sóng nào, tựa như đang xem hai con kiến nhỏ yếu.

Đúng lúc này, Tiểu Thần Long chạy như bay mà đến, như mũi tên phóng về phía Tô Lạc.

Vốn dĩ tốc độ của Tiểu Thần Long đã thật nhanh, nhưng hiện tại lại chậm hơn rất nhiều. 

Tô Lạc vừa nhìn thấy Tiểu Thần Long đã phải cố gắng nhịn xuống không cho phép mình cười ra tiếng.

Tiểu Thần Long lúc này, cõng trên người, mang trên vai, ngậm trong miệng… chỗ nào có thể mang được nó đều nhét đầy.

“Trời ạ!” Khi Lạc Điệp Y nhìn thấy Tiểu Thần Long, ngạc nhiên hô lên một tiếng. 

“Đây không phải là Tam Giác Lăng Kính sao? Còn cái cung kia là cái gì? Còn có cái kia là Lạc Y Thảo sao?” Lạc Điệp Y càng nhìn càng đăm đăm.

Lạc Y Thảo, giống y như tên của nàng, nàng nhất định phải lấy được!

Mỗi một món đồ này đều là vật báu vô giá, sao lại bị con tiểu long này tùy tiện khiêng trở về vậy? 

Tiểu Thần Long khiêng đồ vật lạch bạch sắp chạy đến lòng ngực của Tô Lạc rồi, nhưng mà…

Khi nó chỉ cón cách Tô Lạc có một trượng, Lạc Hạo Thần lại lắc mình chắn trước mặt Tiểu Thần Long.

“Chậm! Để hết bảo bối lại đây!” 

Lạc Hạo Thần không xem Tiểu Thần Long vào mắt, duỗi tay muốn xách cổ nó lên.

Tính tình của Tiểu Thần Long luôn luôn dịu ngoan, chỉ cần không chọc nó là được.

Có thể chọc nó xù lông thường chỉ có hai trường hợp. 

Một là bảo bối của nó, hai là tiểu chủ nhân của nó.

Hiện tại Lạc Hạo Thần muốn cướp bảo bối của nó, lại ngăn cách nó và tiểu chủ nhân!

Vì thế, Tiểu Thần Long nổi giận! 

Hai cái chân của nó đang chạy nhanh nên vô cùng có lợi, chỉ thấy nó nhảy dựng lên một cái, hai cái móng vuốt sắc bén ngay lập tức đánh về phía cần cổ của Lạc Hạo Thần!

Tiểu Thần Long vốn dĩ đã thực lực bất phàm, hiện tại lại còn trong cơn tức giận, hiển nhiên là thực lực của Lạc Hạo Thần không thể so sánh được.

Hai cái móng vuốt của nó lấp lánh ánh sáng lạnh, khi sắp đụng đến cổ Lạc Hạo Thần thì bỗng nhiên toàn bộ cơ thể nhỏ bé của Tiểu Thần Long dừng lại, không nhúc nhích nữa, giống như bị người khác điểm huyệt vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.