Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 86: Tiểu Manh Long Đáng Yêu (2)



Luận tâm kế, luận lòng dạ, Tô Lạc tuyệt đối không thua bất luận kẻ nào.

“Phốc!” Thần Long phun ra một ngụm long tức.

Khói đen đặc như mực bao phủ những người đang chạy ở phía sau vào trong, bao trùm bọn họ.

Ở trong mắt Thần Long, những kẻ nhỏ bé đang chạy cùng Tô Lạc đều là đồng bọn của nàng, toàn bộ đều đáng chết! Nàng sợ giết Tô Lạc sẽ khiến rồng con bị thương, nhưng những con kiến nhỏ bé này không cần phải cố kị gì hết.

Vì thế, nàng hoàn toàn không khống chế hơi lửa

“A!” Từ phía sau truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

Là một người trong đội ngũ của Lưu Duy Minh.

Vị thiếu niên này cực thích Liễu Nhược Hoa, trăm chuyện đều theo ý nàng, nhưng khi hơi lửa lan tràn đến nơi, hắn kéo Liễu Nhược Hoa một cái, mà Liễu Nhược Hoa lại đẩy hắn ra đằng sau, mượn lực chạy trốn!

Vị thiếu niên này bị lửa rồng cuốn vào mặt vô cùng tuyệt vọng, khó có thể tin mà trừng mắt nhìn Liễu Nhược Hoa càng ngày càng xa, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.

Hắn không bao giờ nghĩ rằng, hắn kéo Liễu Nhược Hoa một cái, Liễu Nhược Hoa lại thuận thế đem hắn đẩy ra đằng sau.

Hắn chết rồi vẫn không rõ tại sao lại như vậy…

Đây là nhân tính!

Ích kỷ, lạnh lùng, vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn!

Đội ngũ này ban đầu có sáu người, ngay từ đầu bởi vì rắn hoang dã mà đã chết một người, hiện tại lại bị Thần Long giết chết một người, vì thế, đội ngũ cũng chỉ còn lại bốn người.

Đội trưởng Lưu Duy Minh, Liễu Nhược Hoa, Lý Uyển, cùng với một người thiếu niên khác nữa.

Thần Long càng ngày càng gần, gần đến mức móng vuốt của nó sắp chạm đến…

“A!” Lại một tiếng kêu thảm thiết.

Vị thiếu niên kia bị Thần Long một ngụm cắn nuốt, ngay cả cặn bã đều không để lại.

Tô Lạc chạy như bay, tốc độ bay nhanh, nhưng là nàng cũng nhịn không được trong lòng lạnh run.

Mắt thấy một đám người đều bị cắn nuốt, ai biết khi nào sẽ đến phiên chính mình.

“Chúng ta tách ra mà chạy! Không thì chúng ta đều sẽ chết hết!” Lưu Duy Minh không hổ là đội trưởng, hắn bình tĩnh lại, thực mau liền tìm ra biện pháp giải quyết duy nhất.

Thần Long chỉ có một con, chỉ cần mọi người phân chia chạy theo các hướng khác nhau, như vậy sẽ có ít nhất ba người sống sót.

Lưu Duy Minh oán hận trừng mắt nhìn Tô Lạc một cái, hắn biết, Tô Lạc nhất định phải chết tại sơn mạch Lạc Nhật, nếu nàng đi ra ngoài, trời biết Tấn Vương điện hạ sau khi biết bọn họ muốn giết nàng sẽ đối phó với bọn họ như thế nào.

Cho dù chết, bọn họ cũng không muốn cùng Tấn Vương điện hạ là địch.

Cho nên, biện pháp tốt nhất chính là mượn đao giết người, mượn Thần Long giết chết Tô Lạc!

Nghĩ đến đây, Lưu Duy Minh, Liễu Nhược Hoa cùng Lý Uyển liếc nhau, hắn làm một cái thủ thế, vì thế, ba người phân biệt hướng tới ba phương hướng khác nhau chạy như bay.

Không thể không nói, biện pháp này của Lưu Duy Minh thật sự thực không tồi, hắn chó ngáp phải ruồi, cứu chính mình cùng Liễu Nhược Hoa, Lý Uyển một mạng.

Mắt thấy ba người tan đi rồi, Tô Lạc cảm thấy thật mất mát. Ai, cái khiên hình người không còn nữa rồi.

Lúc này, hy vọng duy nhất phải ký thác cho Tiểu Manh Long thôi.

Thần Long càng đuổi càng gần, cuối cùng, nó chặn Tô Lạc dưới vực sâu.

Ba mặt đều là vách đá, không có đường trốn.

Tô Lạc giơ tay lên, xoay người, trên mặt cười đến cực kỳ nịnh nọt: “Hì hì, Thần Long đại nhân, mệt mỏi sao? Muốn nghỉ ngơi chút không?”

Thần Long mặt mũi dữ tợn, một đôi mắt thần đạm mạc lạnh băng, không có một chút độ ấm, giống như đang xem người chết, nhìn chằm chằm Tô Lạc.

Nó đánh giá Tô Lạc khắp nơi, thế nhưng không phát hiện tiểu bảo bối của nó, trong khoảng thời gian ngắn, nó nổi giận!

“Đừng đừng đừng!” Tô Lạc gấp đến độ trên mặt đổ đầy mồ hôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.