Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 861: Hy vọng (2)



Hiện tại Lạc Hạo Thần đã không còn đủ thực lực để bảo vệ nàng nữa, nếu nàng ta ở lại, sẽ biến thành Lạc Điệp Y bảo hộ Lạc Hạo Thần. Lạc Y Điệp chính mình còn không thể an toàn được, sao lại có thể gánh thêm Lạc Hạo Thần?

“Đi chết đi!” Lạc Hạo Thần siết chặt nắm tay.

Lúc này lại có vài khối cự thạch bỗng nhiên ném tới nơi Lạc Hạo Thần đang đứng. 

Lạc Hạo Thần đáng thương cứ như vậy bị đè ở phía dưới mấy khối cự thạch.

Cũng may giữa các khối cự thạch có khe hở, nếu không thì có thể sẽ đè chết hắn.

Nhưng bởi vì chân đã bị giữ chặt, cho nên Lạc Hạo Thần căn bản không có cách nào để trốn ra, hắn chỉ có thể thở dốc từng ngụm từng ngụm, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra. 

Lạc Điệp Y mới vừa chạy ra không bao xa, lại phát hiện chính mình lâm vào khốn cảnh.

Chung quanh ngoại trừ nàng ra thì không có bất kỳ bóng một kẻ nào khác, bọn Tô Lạc đã sớm chạy đến không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

Khẩn trương, lo lắng, sợ hãi, lo âu… Trong lúc nhất thời đủ mọi cảm giác xuất hiện trong lòng. 

Không không không, nàng không thể nào chết được. Nàng xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, tuổi còn trẻ như vậy, hưởng thụ còn chưa đủ, sao lại có thể đi tìm cái chết được chứ?

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Lạc Điệp Y gấp gáp xoay quanh.

“Đùng! Đùng!” 

Đất đá cự thạch bỗng trôi xuống như bay, cuốn lên từng trận khói!

Vô số ma thú kết bè kết phái mà chạy ra bên ngoài!

“Đùng!” Một đám bò tót lửa cháy cấp sáu tưởng xa mà gần, chạy như bay tới! 

Bất cứ nơi nào chúng chạy qua, cuốn lên từng trận bụi đất mịt mù, mỗi bước chân của đám bò tót lửa cháy kia đều làm cho toàn bộ trời đất như bị đình trệ.

Nhìn đàn bò tót lửa cháy đấu đá lung tung từ xa đến gần, sắc mặt Lạc Điệp Y đột nhiên biến đổi dữ dội!

Bởi vì do đất đá trôi xuống, sơn cốc vốn đã nhỏ càng trở nên vô cùng nhỏ hẹp, nàng thật sự dù muốn tránh cũng không thể tránh! 

Làm sao bây giờ?

Lạc Điệp Y hoàn toàn không còn cách gì, biện pháp duy nhất của nàng chính là liều mạng chạy về phía trước, cố gắng chạy thật nhanh so với lũ bò tót lửa, chỉ có như vậy, nàng mới sẽ không bỏ mạng dưới chân của lũ hung thần ác sát bò tót lửa cháy kia!

Chạy chạy chạy! 

Lạc Điệp Y gấp đến mức thời gian dường như muốn chậm đi.

Nàng dùng sức toàn lực, cố gắng giữ khoảng cách nhất định so với lũ bò tót lửa.

Nhưng nàng đã không còn Linh Nguyên đan. 

Hơn nữa, người nàng cũng chỉ có hai cái chân, làm sao so sánh được với lũ bò tót lửa lắm chân kia?

Cho nên, Lạc Điệp Y cuối cùng vẫn bị đuổi theo!

Bò tót lửa cháy kết bè kết đội cuồng nộ chạy, bộc phát ra những tiếng gót chân nện ầm ầm. 

Lạc Điệp Y bị đẩy tới đẩy lui giữa lũ bò, va chạm đủ hướng.

Lạc Điệp Y nắm chặt nắm tay cố gắng giữ cho mình không bị té ngã.

Bởi vì nếu trong tình huống này mà té ngã xuống đất, hậu quả duy nhất chính là sẽ bị gót chân của lũ bò dậm đến chết. 

Nhưng mà, Lạc Điệp Y cố được dưới chân, lại cố không được trên mặt.

Lũ bò tót lửa đều đang cố chạy hết sức để giữ mạng, vậy mà lại có một con người ngay tại trước mặt bọn chúng nghiêng ngã lảo đảo che chắn tầm mắt.

Vì thế, vài con bò thấy không vừa mắt, đã giơ cặp sừng ra muốn đâm thật mạnh vào Lạc Điệp Y… 

“Không được… Cứu mạng…”

Lạc Điệp Y sắp bị sừng đâm sợ tới mức khuôn mặt thất sắc, thét ra tiếng thét chói tai.

Lũ bò tót lửa thật ra chỉ muốn đẩy nàng ta ra xa thôi, nhưng trong lúc khẩn trương Lạc Điệp Y đã ôm chặt lấy mũi lũ bò tót lửa! 

“Ngao!” Lũ bò tót lửa tức giận đến chết khiếp, nó hít sâu một hơi, ngay sau đó bỗng nhiên phun một luồng lửa lên người Lạc Điệp Y!

Ngọn lửa hừng hực ngay tức khắc thiêu cháy quần áo trên người Lạc Điệp Y!

Lạc Điệp Y nhẹ buông tay, đột nhiên rơi xuống trên mặt đất. 

Trong lúc nhất thời, vô số con bò đã chuẩn bị ầm ầm chạy qua giẫm đạp lên người nàng.

Tuy nhiên ngay thời khắc sinh tử của Lạc Điệp Y, đột nhiên trong đầu nàng lóe lên một ý nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.