“Trên thực tế, nó là một nguyên thạch có chứa tinh thạch.” Tô Lạc chậm rãi lắc đầu, sắc mặt chứa sắc thái kỳ dị: “Nếu không phải Tiểu Thần Long biểu hiện cuồng nhiệt như vậy, ta thật sự không hề chú ý tới.”
“Nguyên thạch chứa tinh thạch?” Tử Nghiên nghe vậy giật mình, tiện đà nghiêm túc đánh giá cục đá kia: “Nguyên thạch chứa tinh thạch ta đã từng thấy qua, cục đá này thật sự là nhìn không hề giống.”
“Cho nên nói, đây chắc chắn là nguyên thạch có bậc phong ấn cao.” Vẻ mặt Tô Lạc có hơi nghiêm trọng: “Nghe nói bên trong phong ấn không phải là tinh thạch, mà là đồ vật khác.”
“Hở?” Tử Nghiên khó có thể tin chuyện này, chuyện này nàng cũng chưa từng nghe nói qua.
“Cho nên, chúng ta đến xem đi, thử xem chuyện này sẽ ra sao.” Tô Lạc khom lưng ngồi xổm trước khối nguyên thạch bị phong ấn ước chừng hơn trăm cân kia.
Tô Lạc ngẩng đầu cười tủm tỉm mà nhìn Tử Nghiên, vẫy vẫy bàn tay: “Ta đây nổi tiếng là tay thối, ngươi chắc chắn muốn ta tới giải sao? Đến lúc đó giải ra đồ linh tinh thì ngươi cũng đừng trách ta đó nha.”
“Tay thối? Ngươi không phải nổi danh là tay thơm sao?” Tử Nghiên kiên quyết không tin.
“Ngươi nghe ai nói vậy hở.”
Hỏi giả vô tâm, nghe cố ý. Tử Nghiên sắc mặt hiện lên một sự mất tự nhiên, nàng cố tỏ ra tự nhiên: “Nếu vận khí của ngươi không tốt, có thể bái được Dung Vân đại sư hay sao?”
Tô Lạc nghe vậy, ngẫm lại cũng cảm thấy hợp lý.
Sự kiến bái sư của nàng đều tiến hành dưới con mắt của công chúng, quanh co vòng vèo mười tám khúc rốt cục cũng bái sư thành công.
Việc này truyền đi cực xa, Tử Nghiên biết được cũng không phải chuyện lạ.
“Vậy được rồi, ta mở thì ta mở.” Tô Lạc trong mắt hiện lên một mạt hưng phấn quang mang.
Nàng còn chưa bao giờ mở qua phong ấn nguyên thạch.
Tô Lạc lấy con dao găm Nghiên Hoa ra, khoa tay múa chân trước nguyên thạch bị phong ấn mà.
Tử Nghiên khẩn trương ngồi ngây ngốc sát cạnh, nhìn chằm chằm không hề chớp mắt phong ấn nguyên thạch, sợ bỏ qua dù chỉ một chút sự biến đổi.
Tô Lạc khoa tay múa chân dường như chọn được vị trí tốt, ngưng thần nín thở, giơ tay chém xuống.
“Bộp!”
Một đao chém xuống.
Một hòn đá trắng bóng rơi xuống mặt đất.
“Không có.” Tử Nghiên thất vọng mà nói.
Tô Lạc thần sắc vẫn trầm tĩnh như nước, dao găm lại giơ lên, bổ xuống một lần nữa.
“Vẫn là không có.” Tử Nghiên xua tay.
Vẻ mặt Tô Lạc càng trở nên nghiêm trọng.
Bởi vì sau hai lần bổ ra hai khối phế liệu, lúc này đã càng ngày càng gần trung tâm của cục đá.
Tới giai đoạn này, mỗi một đao đều phải thật cẩn thận, không thể phạm phải sai lầm.
Dao găm lại bổ xuống liên tục ba đao.
Trong nháy mắt, khối nguyên thạch bị phong ấn kia chỉ còn lại chừng một phần ba.
Đúng lúc này, một luồng hơi nồng đậm phả ra từ khối nguyên thạch.
“Không mau được.” Lúc này trên trán Tô Lạc che kín một tầng mồ hôi tinh mịn, hai tròng mắt như sao trên trời, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm khối nham thạch.
Cuối cùng cắt một đao…
Tô Lạc hít sâu một hơi, rồi mở mắt ra, đôi mắt bỗng như mặt hồ yên tĩnh.
Đúng lúc này, dao găm trong tay Tô Lạc cắt ngang một nhát.
“Bộp!” Một âm thanh vang lên.
Khối nguyên thạch bị bổ ra làm đôi.
Vết bổ vô cùng thẳng gọn.
Như cắt đậu hủ.
Trong mắt Tử Nghiên hiện lên sự vui mừng, không đợi Tô Lạc nói chuyện, nàng liền cầm khối đá kia lên xốc xốc trên tay: “Ta thật sự muốn xem thử, khối nguyên thạch bị phong ấn này thật sự là đang cất giấu thứ gì.”
Nguyên thạch bị xốc lên, bên trong xuất hiện một cái lỗ lõm.
Trong lỗ có một sinh vật màu xanh dương tròn tròn đang nằm.
Chỉ thấy đôi mắt nó vẫn đang nhắm chặt, hai tay nhỏ bụ bẫm nắm thành nắm tay co lại ở trước ngực.