Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 869: Yên hà tiên tử (1)



Hạc giấy đột nhiên bung lớn lên, biến thành một con hạc trắng thật trông rất sống động.

Nó vỗ cánh, bay về phía chân trời xa xôi.

Lúc này Tử Nghiên còn không biết, Tô Lạc đã bị người trói đi rồi. 

Hạc giấy càng bay càng cao, bay nhanh về phương xa.

Ở nơi cực bắc xa xôi.

Tuyết vực cao nguyên, màu trắng mênh mang, liếc mắt một cái nhìn không thấy giới hạn. 

Ở trong sơn động băng tuyết nào đó, Nam Cung Lưu Vân bế quan tu luyện đột nhiên mở mắt ra.

Hắn vươn tay phải.

Đôi tay trắng nõn tựa ngọc, trong suốt như băng tuyết, đốt ngón tay thon dài mà tinh xảo. 

Một con hạc giấy vỗ vỗ cánh, nhanh nhẹn bay xuống lòng bàn tay hắn.

Đôi môi Nam Cung Lưu Vân cong lên một nụ cười hoàn mỹ.

Đây là tin của Tử Nghiên. 

Tử Nghiên vẫn luôn tò mò, nữ nhân đó đến tột cùng ra sao, mà có thể làm cho hắn cam tâm trầm mê.

Nàng truy vấn nhiều, hắn càng không kiên nhẫn.

Đơn giản nghĩ ra một kế, làm cho Tử Nghiên đến bên cạnh Lạc nha đầu của hắn, đi bảo hộ nàng. 

Rốt cuộc, hiện tại Lạc nha đầu còn nhỏ yếu, nhưng Tử Nghiên cũng đã cấp bảy rồi.

Tử Nghiên không phải là lựa chọn tốt nhất, nhưng nàng có một ưu thế mà người khác không thể nào có được, nàng là nữ.

Nam Cung Lưu Vân không thích có bất kỳ nam nhân nào đi theo bên người Lạc nha đầu của hắn đâu. 

Huống chi, theo hiểu biết của hắn về Lạc nha đầu, tính tình Tử Nghiên, nàng nhất định là sẽ thích.

Dựa vào đủ loại lý do trên, Tử Nghiên liền bị Nam Cung Lưu Vân sử dụng kế khích tướng, để cho nàng đến bên cạnh Tô Lạc.

Dù sao thì, chuyện Tử Nghiên đi Dao Trì Lý gia trộm cái ly cuối cùng bị đuổi giết, không hề có liên quan gì đến Nam Cung Lưu Vân, chỉ do cành mẹ đẻ cành con. 

Mở hạc giấy ra, từng hàng chữ hiện ra.

Đối với thị lực của Nam Cung Lưu Vân, liếc mắt một cái là đã xem xong thư.

Nhưng mà tin tức của Lạc nha đầu đâu phải dễ dàng có được, hắn sao có thể lãng phí mà đọc lướt lướt như vậy? 

Nam Cung Lưu Vân xem đi xem lại từng chữ một, lặp đi lặp lại tới ba lần, mỗi một chữ đều khắc ghi vào trong lòng, lúc này mới chịu cất hạc giấy đi, động tác mềm nhẹ, kỹ càng cất vào trong lòng ngực.

Lúc này khóe miệng hắn nở một nụ cười vừa lòng, bởi vì Lạc nha đầu bình yên vô sự.

Nhưng mà trong mắt hắn cũng có một tia tiếc nuối… 

Không có hắn bảo hộ, Lạc nha đầu nghiêng ngả lảo đảo, mà vẫn cứ mạnh mẽ bước tới, thật sự làm người ta đau lòng.

Nhưng mà cường giả trên đường trưởng thành, có ai không phải chịu đựng bao khó khăn gian khổ mới có thể thành tài?

Nếu nhất định phải trở thành cường giả, như vậy quá trình này chắc chắn là không tránh khỏi. 

Hắn tuy rằng đau lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành lặng im đứng nhìn nàng rèn luyện.

Hiện tại, hắn chỉ hy vọng chính mình có thể nhanh xuất quan, có thể trở lại bên nàng sớm hơn.

Trên bầu trời một tiếng sấm vang nháy mắt nện xuống! 

Đôi mắt Nam Cung Lưu Vân híp lại, chính diện thừa nhận sấm sét động trời này.

Mọi người đều biết, hệ lôi là nguyên tố có lực công kích mạnh nhất, nhưng nó cũng là nguyên tố khó thăng cấp nhất.

Lại một tiếng sấm vang thật mạnh đánh xuống… 

Ngay sau đó từng trận oanh tạc dội xuống…

Đôi mắt Nam Cung Lưu Vân híp lại, trong đầu vô cùng tỉnh táo.

Hắn khoanh chân mà ngồi, đôi mắt nhắm chặt, trong tay kết ra một đám dấu tay phiền phức, hình thành từng vòng tròn phòng ngự. 

Trên mạng phòng ngự, lôi điện đan xen, tia lửa văng khắp nơi, làm bất cứ ai thấy cũng đều phải kinh hãi.

Lúc này hắn đã tiến vào trạng thái tu luyện đến quên mình.

Bởi vì hắn cần thiết phải tu luyện thật nhanh, nhanh chóng xuất quan, chỉ có tự mình ở bên cạnh Lạc nha đầu, hắn mới có thể đủ yên tâm. 

Lại nói Tô Lạc.

Tô Lạc bị Yên Hà tiên tử lôi một đường tới dưới chân núi.

Tốc độ vô cùng nhanh. 

Gió núi thổi bay mái tóc dài của Tô Lạc.

Tức khắc làm Tô Lạc tỉnh táo lên thấy rõ.

Nếu cứ như vậy bị Yên Hà tiên tử bắt đi, thật là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.