Đôi mắt Tô Lạc híp lại, trong đầu hiện lên một tia sáng.
Tử Nghiên còn ở trên núi, chỉ cần mình lưu lại ký hiệu, đây là một cơ hội…
Nghĩ đến đây, Tô Lạc làm bộ phối hợp, kỳ thật đang tìm đồ vật trong không gian, ý đồ để lại ký hiệu.
Ở trong không gian tìm nửa ngày, lại phát hiện đồ ở bên trong ít đến mức đáng thương.
Thật ra là có chút cỏ, nhưng mà cỏ rắc xuống, gió thổi qua là bay mất, đến lúc đó chỉ sai phương hướng rồi thì thật không xong.
Cuối cùng, Tô Lạc tìm được một túi gạo ở trong góc.
Túi gạo này bỏ vào đây vốn để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, hiện tại ở thời khắc mấu chốt này, chỉ có thể trong chờ vào nó.
Lợi dụng lúc Yên Hà tiên tử chưa chuẩn bị, Tô Lạc lén giấu một nắm gạo ở trong tay, ngẫu nhiên rắc từng hạt một.
Con đường xuống núi gập ghềnh, nhưng mà đối với cao thủ như Yên Hà tiên tử, không có thứ gì là khó khăn.
Ra được đến đường lớn, Yên Hà tiên tử nở một nụ cười lạnh: “Nha đầu nhà ngươi cũng thật biết lợi dụng thời cơ.”
Tô Lạc trong lòng rùng mình, ném luôn nửa nắm gạo còn lại vào trong không gian.
Sau đó tay nàng giờ phút này giống như bị kìm sắt khóa lại, không thể động đậy chút nào.
Yên Hà tiên tử duỗi tay, tay phải xách nàng lên.
Tô Lạc da mặt xưa nay vốn dày, mắt thấy bị phát hiện, trên mặt cũng không hề có biểu hiện xấu hổ gì.
Nàng nhợt nhạt cười, ngược lại mời: “Tiền bối đói bụng không? Vãn bối nấu cơm cho người?”
Yên Hà tiên tử thật không nghĩ được rằng Tô Lạc sẽ là phản ứng vô lại như thế này.
Đôi mắt bà ta nhíu lại, lãnh mắt nhìn chăm chú vào Tô Lạc.
Nữ nhân kia thanh cao lãnh ngạo, nha đầu này thực sự có có thể là con gái của nàng ta hay sao?
Diện mạo tính cách không một chút giống… chẳng lẽ là mình đã bị ảo giác?
Yên Hà tiên tử vuốt cằm, im lặng không nói.
Bỗng nhiên, Yên Hà tiên tử cong khóe miệng: “Xỉ Nanh có thể dễ dàng bắt được như vậy sao? Sư phụ ngươi lần này đi nếu muốn trở về, ít nhất cũng phải nửa năm trở lên. Cho nên, muốn cho sư phụ ngươi tới cứu ngươi, ngươi nên tỉnh táo lại đi!”
Nếu sư phụ không tới, mình chắc chắn sẽ khó thoát khỏi lão bà quỷ quyệt này.
Chỉ là, lão bà này sao có thể biết rõ được như vậy? Hơn nữa, bà ta sao lại không đuổi theo?
Nói với Tô Lạc xong rồi, Yên Hà tiên tử đột nhiên cười ha ha.
Tô Lạc trong nháy mắt đã hiểu rõ: “Vách đá bí mật kia, ngươi đã sớm biết?”
Yên Hà tiên tử cũng không giấu diếm: “Tất nhiên.”
“Bẫy rập chính là do ngươi thiết kế ra?” Đôi mắt Tô Lạc hơi co lại.
Nếu thật là như vậy, vậy cho thấy rõ việc này lão bà đã trải qua quá trình bố trí sắp xếp vô cùng chặt chẽ, còn không hề nảy lòng tham nữa.
Tứ đại tuyệt đỉnh cao thủ đều bị bà ta sắp đặt, có thể thấy được người này trình độ uyên thâm tới mức nào.
Yên Hà tiên tử lãnh ngạo cười: “Thì đã sao?”
Tô Lạc càng hỏi, lòng càng trầm xuống.
Lão bà này tổn hao tâm huyết để làm cho sư phụ rời đi, chẳng lẽ chính là vì muốn bắt mình?
Nếu thật là như thế thì… sự tình đã có thể phiền toái.
Không chỉ nàng, Tử Nghiên cũng sẽ chịu liên lụy.
Trong lòng Tô Lạc thấp thỏm, trên mặt lại trấn định như lúc ban đầu, bình tĩnh thong dong mà cười: “Tiền bối không sợ sư phụ ta biết được, trong lòng sẽ có khúc mắc với người sao?”
Tô Lạc muốn biết an nguy của Tử Nghiên, trong lòng lại càng có phần lo lắng.
Yên Hà tiên tử tựa hồ rất thích cùng người khác đàm luận về Dung Vân đại sư.
Chỉ thấy bà ta hừ nhẹ một tiếng: “Khúc mắc thì đã sao? Dù sao hắn cũng đã tức giận nhiều năm như vậy, tức thêm một chút nữa thì đã sao? Huống chi hắn càng tức giận, sẽ càng nhớ đến ta. Không trở thành được người yêu quý nhất trong lòng hắn, thì làm kẻ hắn căm ghét nhất cũng chẳng sao!”