Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 881: Yên Hà Tiên Tử (13)



“Nếu như Di Nhan Hoán Ảnh này không có tác dụng thì sao?” Nói thật, Tô Lạc đã đọc hết tất cả các cuốn sách y học cổ xưa trong thư phòng của mỹ nhân sư phụ rồi, đầu nàng giờ chẳng khác nào một thư viện cỡ nhỏ về y học rồi. Nhưng Di Nhan Hoán Ảnh này nàng lại chưa từng nghe nói đến.

Yên Hà tiên tử quay đầu lại, liếc xéo Tô Lạc: “Nếu như Di Nhan Hoán Ảnh này không có tác dụng với khuôn mặt của người, vậy thì, thứ thuốc màu đen này sẽ theo ngươi cả đời.”

“Cái gì?” Tô Lạc kinh ngạc kêu lên.

Bây giờ, trước mặt nàng chỉ có hai con đường, nhưng cả hai con đường này đều là ngõ cụt.

Nếu như Di Nhan Hoán Ảnh này phát huy tác dụng, vậy thì sau khi lấy lại hình dáng ban đầu, nàng sẽ bị Yên Hà tiên tử đã bị lòng đố kỵ làm cho méo mó này trút giận lên người.

Còn nếu như Di Nhan Hoán Ảnh này không có tác dụng với nàng, vậy thì thứ thuốc màu đen này sẽ theo nàng cả đời ư?

Sau này, nàng sẽ phải sống hết đời với khuôn mặt xấu xí này ư?

Tô Lạc cảm thấy mình sắp bị bà phù thủy già này ép cho phát điên rồi.

Không không không, điều nàng nghĩ tới vẫn còn tốt đẹp lắm! Trên thực tế, tình hình hiện tại còn trầm trọng hơn nhiều.

Cho dù có phải sống với khuôn mặt đen thui này, nàng cũng không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của bà phù thủy già này, nàng căn bản không có cơ hội đến tố cáo với sư phụ.

Như vậy cũng chính là nói, cho dù kết quả có như thế nào, ba ngày sau, nàng cũng bị diệt khẩu...

Tình hình hiện tại đã rất cấp bách rồi.

Thế nhưng, việc khiến cho Tô Lạc càng cảm thấy họa vô đơn chí hơn lại là...

Yên Hà tiên tử cuối cùng cũng nhớ tới sự tồn tại của Tiểu Thần Long.

Bà ta khẽ hất ống tay áo lên, quang cầu chứa Tiểu Thần Long một mạch lăn về phía bà ta. Thế là, Tiểu Thần Long đã bị bà ta lấy đi rồi.

Tiểu Thần Long thấy sắp phải xa cách chủ nhân, lập tức trở nên sốt ruột. Nó cào, cào mãi mà vẫn không chui ra được. Thế là, nó hất khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương lên, cái miệng nhỏ nhắn xụ xuống, vừa vô tội vừa tủi thân nhìn Tô Lạc.

Tô Lạc bị nó ánh nhìn của nó làm cho xót xa trong lòng.

“Tiền bối, phong ấn trên người ta vẫn chưa được giải!” Tô Lạc bất giác mở miệng nhắc nhở.

Sớm biết vậy thì nàng đã không phản kháng rồi.

Giờ thì hay rồi, cũng không biết bà phù thủy già này cho nàng dùng thuốc gì, khiến cho toàn thân nàng rã rời, một chút linh khí cũng không có.

Người của Yên Hà tiên tử hơi khựng lại: “Nha đầu ngươi ranh ma quỷ quái, quỷ kế đa đoan, phải phong ấn lại mới yên tâm được.”

Tô Lạc lập tức trở nên nóng nảy: “Tiền bối, như vậy không công bằng!”

Yên Hà tiên tử cười lạnh một tiếng: “Ngươi muốn công bằng sao? Vậy được thôi! Chỉ cần ngươi có thể luyện chế ra Ngưng Nguyên Đan, thì có thể giải được chất độc ngưng tụ này.”

Trong ấn tượng của Yên Hà tiên tử, luyện dược sư sơ cấp bé nhỏ một năm trước tuyệt đối không có khả năng chỉ trong một năm ngắn ngủi mà đã thăng cấp thành luyện dược sư cao cấp được. Hơn nữa, luyện dược sư cao cấp ở thời kì đỉnh cao mới thỉnh thoảng có thể luyện chế ra được Ngưng Nguyên Đan.

Bởi vì nhận định rằng Tô lạc không thể nào luyện chế ra được nó, cũng không có phòng luyện dược cho nàng luyện chế. Cho nên, Yên Hà tiên tử mới có thể trả lời một cách sảng khoái như vậy.

Đáng tiếc là, Yên Hà tiên tử không nghĩ tới việc nàng đã có được đồ trang bị cao cấp, và với trình độ luyện dược sư trung cấp của Tô Lạc, nàng đã có thể luyện chế ra đan dược cao cấp rồi.

Huống hồ gì, trong không gian của nàng đã có một bộ trang bị luyện dược cao cấp luôn mang theo bên người rồi.

Cho nên, Yên Hà tiên tử cho rằng đó là chuyện không thể, nhưng đối với nàng lại không phải việc khó.

Yên Hà tiên tử xách theo Tiểu Thần Long nghênh ngang rời đi.

Lúc này, Lý Dao Dao đã đứng lên. Nàng ta từ trên cao nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, ánh mắt nham hiểm mà độc ác, nói châm chọc: “Xuy, ngươi vậy mà cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của sư phụ ta.”

Lý Dao Dao nhìn gương mặt đen như mực của Tô Lạc, vẻ mặt vốn dĩ thống khổ của nàng ta lập tức chuyển thành vẻ thích thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.