Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 889: Nước Ấm Nấu Tô Lạc (5)



Chạy chạy chạy!

Nhưng Tô Lạc lại không biết mình nên chạy về hướng nào.

Đột nhiên, linh quang trong đầu nàng lóe lên, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Bên tay trái chính là địa lao.

Tô Lạc đột nhiên lánh vào.

Lúc này, Lý Dao Dao vẫn đang mê man.

Tô Lạc không kịp nghĩ nhiều, cho Lý Dao Dao một cái tát tỉnh cả người, sau đó chính nàng cấp tốc bay vào trong địa lao.

Lúc này nàng mới vào tư thế, Yên Hà tiên từ sắp tiến vào rồi.

Ánh mắt hoài nghi của Yên Hà Tiên tử quét qua xung quanh.

Địa lao vẫn giống như trước khi bà ta rời đi. Nha đầu mặt đen Tô Lạc vẫn ngồi trong địa lao, không hề đi ra ngoài.

Lý Dao Dao cũng mở to mắt canh chừng!

Nhưng mà!

Đáy mắt của Dao Trì tiên tử bùng cháy lên một ngọn lửa hừng hực!

Thế nhưng, thị nữ của bà ta đã bị giết mất rồi!

Đấy cũng không phải chuyện nghiêm trọng nhất.

Nghiêm trọng nhất chính là, hòm thuốc của bà ta đã bị trộm đi mất rồi! Thứ đồ ở trong đó, đối với bà ta mà nói, là thứ vô cùng quan trọng!

Hai tay của Yên Hà tiên tử nắm chặt thành quyền.

Trên mặt lúc sáng lúc tối, thay đổi không ngừng.

Lý Dao Dao không dám ngồi, đã sớm cúi người đứng ở một bên.

Ánh mắt phẫn nộ của Yên Hà tiên tử quét qua Lý Dao Dao: “Ngươi vẫn luôn trông coi ở đây?”

“Vâng...” Lý Dao Dao gật đầu.

“Không có ai tới chứ?” Yên Hà tiên tử chau mày. Bà ta vẫn luôn cảm thấy có vấn đề gì đó, nhưng lại không thể nói cụ thể ra là chuyện gì, cảm giác này rất kì lạ.

“Không có...” Lý Dao Dao cảm thấy mặt mình hơi đau, giống như bị ai đó tát vậy.

Nhưng nắm chắc nguyên tắc “nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện”, Lý Dao Dao giấu giếm.

“Cũng không có ai ra ngoài sao?” Giọng nói của Yên Hà Tiên tử lạnh lùng.

Khi nói chuyện, ánh mắt của bà ta bắn về phía Tô Lạc đang ngồi trong lồng giam.

Tô Lạc lúc này đang tựa vào trong góc, hai tay ôm đầu gối, đầu tựa lên đầu gối, mái tóc đen dài rủ xuống hai vai.

Nhìn vừa u buồn vừa bi thương.

Khuôn mặt của nàng bị biến thành như vậy, cũng khó trách nàng cảm thấy đau thương.

Chỉ là, khi Yên Hà tiên tử nhìn Tô Lạc, lại luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Con ngươi của bà ta chợt lóe lên, đẩy Lý Dao Dao ra sải bước tiến về phía trước.

Ống tay áo tung bay, có lẽ lồng giam đã bị mở ra.

Tô Lạc nhấc đầu khỏi đầu gối, nàng từ từ đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng nhìn Yên Hà tiên tử.

Yên Hà tiên tử hơi chau mày.

Mùi nước thuốc nồng nặc, tuyệt đối không sai.

Cô nương mặt đen ở trước mặt, chắc chắn là Tô Lạc.

Thế nhưng, bà ta đã kiểm tra rồi, sức mạnh đã chạm vào kết giới, cũng chỉ là cấp năm, cấp sáu mà thôi...

Người đó rốt cuộc là ai?

Yên Hà Tiên tử suy nghĩ đến nỗi đầu căng hết cả ra, nhưng vẫn không có manh mối nào.

Vốn dĩ đối tượng nên nghi ngờ nhất chính là Tô Lạc. Nhưng nha đầu này bị nhốt trong lồng giam, căn bản không thể chạy ra ngoài, cho nên trước hết sẽ được gạt bỏ.

Chẳng lẽ, có người biết nha đầu Tô Lạc đang ở chỗ bà ta, cho nên đến cứu sao?

Vừa mới nghĩ đến khả năng này, tròng mắt của Yên Hà tiên tử liền bắn ra một tia sáng lạnh.

“Người đâu, giải Tô Lạc đi!” Yên Hà tiên tử lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Tô Lạc cảm thấy chấn động, lập tức có một cảm giác không tốt.

Lý Dao Dao thấy vậy, xung phong xông lên, trói hai tay của Tô Lạc ra sau lưng.

Nàng ta cố ý làm thật mạnh, Tô Lạc lập tức kêu đau.

Thế nhưng Yên Hà tiên tử không thèm liếc nhìn Tô lạc, thanh âm băng giá như sắt: “Áp giải nàng ta đến phòng luyện dược!”

Yên Hà tiên tử không dám chắc có phải có người đến cứu Tô Lạc hay không, trừ Dung Vân ra, bà ta không quan tâm đến ai khác hết.

Bà ta bị mất bảo bối, trong lòng phẫn nộ không kiềm chế được, giờ đang phát tiết ra thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.