Trên cây chỉ có bảy chiếc lá, hay còn gọi là một trong bảy loại thần dược, rất hiếm, cho du Yên Hà tiên tử có là cao thủ tuyệt đỉnh đi chăng nữa, thì để có được loại cây này, cũng cần phải xem có duyên hay không.
Nhưng quan trọng nhất là, mỗi lần chỉ cần bỏ một lá vào là được rồi!
Nhưng Tiểu Thần Long tên phá gia chi tử này, lại vứt nguyên cả cây vào!
Lúc này, Tô Lạc bị nhốt trong chiếc nồi thuốc toàn thân đang đau đớn vô cùng.
Thân thể của nàng lạnh như băng, nhưng nước thuốc xung quanh lại đang nóng bỏng.
Vừa lạnh vừa nóng, làm sao có thể dung hòa với nhau được chứ.
Tô Lạc cắn chặt răng, hai tay nắm chặt lại, gân xanh nổi hết lên.
Cỏ hồng sa thất dạ đó bay vào trong nồi nước sôi sùng sục, sau đó lại may mắn bay đúng vào cằm Tô Lạc.
Linh khí quá đậm.
Tô Lạc theo bản năng liền cắn một miếng.
Cỏ hông sa thất dạ tươi non nhiều nước, thơm ngọt trắng trẻo, không giống những lại nước thuốc đắng ngắt khác.
Tô Lạc mới cắn một miếng, liền cảm thấy toàn thân dần thay đổi.
Hàn khí trong người và khí nóng bên ngoài có nơi giao nhau, và đang dần dần hòa hợp lại với nhau.
Tuy rằng sự thay đổi đó rất nhỏ, nhưng quả thực là vẫn có thể cảm nhận được!
Tô Lạc trước sau vẫn nhắm chặt mắt, ý thức mơ hồ, đang rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng nàng vẫn ý thức được cần phải ăn hết chỗ cỏ hồng sa thất dạ này.
Cả cây thuốc được nuốt xuống.
Rất nhanh, hai dòng khí trong người Tô Lạc bắt đầu hòa hợp với nhau.
Loại cỏ hồng sa thất dạ này không biết đã chứa đựng bao nhiêu tinh hoa trong trời đất này? May mà Tô Lạc trong nồi thuốc, nước thuốc nóng giúp nàng loại bỏ rất nhiều tạp chất, nếu không, Tô Lạc lúc này sớm đã mất mạng rồi.
Có lẽ Tiểu Thiên Thiên cũng nghĩ tới điểm này, mới không ngăn cản hành động này của Tiểu Thần Long.
Lúc này, tinh hoa sinh mệnh trong người Tô Lạc mới bắt đầu hoạt động mạnh.
Hơn nữa, Yên Hà tiên tử lúc này lại đang chầm chậm mở mắt.
Nhìn thấy nồi thuốc không có bất cứ động tĩnh gì, bà ta lãnh đạm nhìn Lý Dao Dao cười: “Trông coi kỹ nồi thuốc, nếu như có động tĩnh gì khác thường, lập tức liên hệ với bổn tiên tử.”
Lý Dao Dao thần sắc ngưng đọng lại, cúng kính nói: “Dạ, sư phụ.”
Không cần lão vu bà dặn dò, nàng ta cũng sẽ trông coi thật kỹ Tô Lạc tiện nha đầu này!
Yên Hà tiên tử lạnh lùng nhìn Lý Dao Dao, bà ta không yên tâm Lý Dao Dao vì chuyện tư mà để Tô Lạc chạy trốn, bởi bà ra rõ hơn ai hết giữa Lý Dao Dao và Tô Lạc có tư thù cá nhân.
Bà ta chỉ lo lắng rằng, với cái óc ngu dốt của Lý Dao Dao, sẽ bị Tô Lạc lanh lợi làm cho lung lay.
Yên Hà tiên tử rất rõ, nói về quỷ kê đa đoan, thì có mười Lý Dao Dao cũng không lại được với Tô Lạc.
Yên Hà tiên tử lại nói một câu: ‘Ngươi nhớ kỹ đây, bất luận thế nào, cũng không được tự mình mở nồi thuốc! Nếu như không nghe lời, thì cầm đầu của người tới gặp ta!”
“Hừ!” Yên Hà tiên tử sau khi dặn dò xong xuôi, tức giận phất tay áo đi ra ngoài.
Nhìn thấy tình hình như vậy, ít nhất cần ba ngày ba đêm, nàng mới không có hứng thú mà đợi nha đầu thối đó.
Sau khi Yên Hà tiên tử rời đi, Lý Dao Dao nhìn nồi thuốc, trong đáy mắt hiện lên một nụ cười ác ý.
“Tô Lạc, bây giờ ngươi lại rơi vào trong tay ra rồi, ha ha.” Lý Dao Dao cười lạnh.
Phất tay, một lọ thuốc độc xuất hiên trong lòng bàn tay của nàng.
“Nhân lúc ngươi bệnh, ta sẽ lấy mạng của ngươi. Tô Lạc, đây là do ngươi dạy ta.” Lý Dao Dao cong miệng cười lạnh chế diễu, nàng cầm lọ thuốc lên, từng bước từng bước đi tới chỗ Tô Lạc.
Chi cần có thể giết được Tô Lạc, bất luận là hậu quả như nào, nàng cũng đồng ý chấp nhận.
Nếu như Tô Lạc nhìn thấy lọ thuốc trong tay Lý Dao Dao lúc này, nhất định sẽ cau mày.