Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 897: Vui mừng ngoài ý muốn (4)



Vốn dĩ là Yên Hà tiên tử đưa thuốc cho Lý Dao Dao để dùng, nhưng cho dù là Tiên Hà tiên tử, thì bà cũng không ngờ rằng, tiên tử Lý Dao Dao lại dùng loại thuốc ăn mòn cực mạnh này lên người Tô Lạc.

Thuốc ăn mòn cực mạnh, cho dù là Tô Lạc cũng không thể chịu được.

Lúc này, Tô Lạc hoàn toàn không biết nguy hiểm đang rình rập trước mắt... 

Trong nồi thuốc lúc này nàng chỉ cảm nhận được sự đau đớn vô cùng về mặt thể xác, hàm răng cắm chặt kêu ken két.

Linh lực lượng lớn đang chạy toán loạn khắp tứ chi, khí lạnh trong cơ thể và khí nóng bên ngoài đang dần hòa hợp với nhau, ánh sáng trắng mập mờ hiện lên.

Trong không gian, Tiểu Thiên Thiên lại chỉ Tiểu Thần Long: “Bỏ cây tuyết liên xuống, nhanh!” 

Thần sắc của Tiểu Thiên Thiên trở nên nghiêm túc.

Đối với nguy hiểm, nó có năng lực nhận biết bản năng.

Tiểu Thần Long nắm lấy một cây tuyết liên màu trắng, lần này không tùy tiện vứt xuống, mà cẩn thận thả xuống bên miệng Tô Lạc. 

Luồng khí thanh hương nồng đậm lập tức bao phủ xung quanh Tô Lạc.

Trong tâm thức, và theo bản năng, Tô Lạc lại mở miệng cắn cây tuyết liên mày trắng đó.

Nếu như Lãnh dược sư nhìn thấy thuốc bị Tô Lạc cắm như vậy, tuyệt đối sẽ sụp đổ mà đâm đầu vào tường. 

Đây chính là Cứu thiên bích hải tuyết liên đó!

Cả thiên hạ mới xuất hiện có mấy cây?

Sư phụ từng dạy ông ta dùng móng tay cắt nhỏ ra thành từng miếng, ông ta đã kích động tới mức ba ngày ba đêm không ngủ được. 

Nếu như để ông ta biết được, Tô Lạc một lúc đã có thể cắn đứt thành ba bốn đoạn... dự là Lãnh dược sư có thể sẽ tức điên lên.

Lúc này, Tô Lạc đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê hoàn toàn không ý thức được bản thân đang cắn những linh dược quý giá như thê nào, nàng chỉ là làm theo bản năng của mình.

Tô Lạc chậm rãi nhai, rồi vô thức nuốt xuống. 

Tô Lạc không ngờ rằng, cùng với động tác nhai của nàng, trong miệng nàng lại phát ra một dải linh khí màu trắng.

Ánh sáng đó vô cùng chói lọi, giống như sao trời đang phát sáng.

Rất nhanh, ánh sáng đó nhanh chóng bò lên khuôn mặt đen nhẻm  của Tô Lạc. 

Cỏ hồng sa thất dạ sớm đã hòa tan trong người Tô Lạc.

Cửu thiên bích hải tuyết liên lúc này cũng đã tỏa sáng.

Đột nhiên, màu đen trên mặt Tô Lạc dần dần được tẩy sạch, khô lại giống như đất nứt nẻ. 

Lúc này Tiểu Thần Long nằm bò trong không gian, hai tai chống cằm, mắt không chớp nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tô Lạc.

Đến cả Tiểu Thiên Thiên không thích can thiệp sự đời, ánh mắt cũng nhìn không rời khỏi khuôn mặt của Tô Lạc.

Lúc này, nước thuốc đen trên khuôn mặt Tô Lạc đã được tẩy sạch, từng lớp từng lớp đã bị bóc xuống... 

Ai cũng không ngờ rằng, đằng sau khuôn mặt nhem nhuốc kia lại là một làn da trắng như nõn như vậy.

Nhìn thấy dung mạo của Tô Lạc lúc này, Tiểu Thần Long và Tiểu thạch đầu đều thở một hơi lạnh.

Đây, đây, đây... 

Tô Lạc hoàn toàn không biết dung mạo của bản thân lại thay đổi như vậy, lúc này nàng đang đắm chìm trong trạng thái tu luyện quên mình.

Nàng đã chạm tới cửa cấp sáu, hơn nữa còn chuẩn bị đi vào.

Đột nhiên, ánh mắt Tô Lạc sáng lên! 

Lúc này, Lý Dao Dao đã đi tới bên nồi thuốc.

Đột nhiên, nàng cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Bởi nàng cảm nhận được một sự lay động rất mạnh phát ra từ bên trong nồi thuốc. 

Mắt nàng khẽ híp lại: “Nha đầu thối lại định giở trò quái quỷ gì vậy?”

Linh khí này quả thật rất quen thuộc...

Đột nhiên, sắc mặt Lý Dao Dao trở nên trắng bệch! 

Trong tình huống nguy hiểm như vậy, mà tiện nha đầu này vẫn có thể phá giải được!

Tô Lạc! Đi chết đi!

Lý Dao Dao một tay mở nắp nồi thuốc ra, định đổ lọ thuốc vào trong nồi thuốc, để loại thuốc ăn mòn cực mạnh này thấm vào trong! 

Đột nhiên trong lúc này...

Một luồng linh lực vô cùng lớn lay động trong nồi thuốc sau đó liền phát nổ!

“Ầm!” Âm thanh rất to vang vọng cả phòng luyện thuốc! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.