Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 907: Sống chết nguy cấp (5)



Hiện tại, khoảng cách giữa lưới điện và mặt nước chỉ còn không quá mười mét.

Mà ngay cả vị trí của mắt trận Tiểu Thiên Thiên còn chưa tìm được.

Chín mét… 

Tám mét…

Bảy mét…

Lưới lôi điện dưới đáy nước không ngừng chạy lên cao… 

Mà lưới lôi điện kia đi đến đâu, sinh vật dưới đáy nước đã bùm bùm biến mất, máu đỏ văng khắp nơi.

Tô Lạc tuyệt đối tin tưởng rằng trong phạm vi năm mươi dặm bên trong cái lưới điện này, sinh vật vừa chạm vào nó chắc chắn sẽ bị giết sạch.

“Dừn!” Trong đầu Tô Lạc trong truyền đến giọng nói của Tiểu Thiên Thiên. 

“Tới rồi sao?” Trong mắt Tô Lạc hiện lên chút mong đợi.

Quả nhiên là trời không tuyệt đường con người.

“Ừ, nhìn thấy lốc xoáy thật lớn kia không? Ngươi nhớ kỹ, trước hết phải quăng ta vào trong đó, ta mới có thể phá trận, nhưng thời gian cũng rất ngắn, chỉ có trong chớp mắt mà thôi, ngươi nhất định phải canh chuẩn thời gian mà bay ra.” Tiểu Thiên Thiên bị phong ấn trong cục đá không thể di chuyển, chỉ có tiếp xúc với cục đá, nó mới có biện pháp. 

Lúc này, lưới lôi điện bên dưới đáy nước chỉ còn cách mặt nước ba mét mà thôi.

Tô Lạc híp đôi mắt lại: “Được!”

Tô Lạc không kịp làm gì nhiều, chỉ có thể tập trung toàn bộ linh lực vào tay phải, sau đó nàng nắm chặt hòn đá nhỏ, đột nhiên ném nó vào ngay trung tâm của cơn lốc! 

Trung tâm lốc xoáy nhỏ xíu, nhưng Tô Lạc vô cùng chính xác mà ném trúng nó!

Chỉ nghe thấy vèo một tiếng, hòn đá nhỏ bị vứt vào trong.

Lúc này, lưới lôi điện bên dưới đáy nước chỉ còn cách mặt nước một mét. 

Tô Lạc có thể cảm giác được âm thanh xoèn xoẹt khiến người ta phải sởn cả da gà của lửa điện.

Tô Lạc không kịp nghĩ gì nhiều, thân hình nhanh như chớp phóng về phía cơn lốc.

Chuyện tới bây giờ nàng đã không có lựa chọn nào khác! 

Hòn đá nhỏ quả nhiên không nói sai.

Tô Lạc vừa rời khỏi mắt lốc xoáy, nhấc đầu lên đã thấy một thân cây nằm kế bên.

Nàng nhận lấy hòn đá nhỏ đang rơi từ trên cao xuống, mũi chân đạp xuống mặt đất, thoáng mượn lực, xoay người bay về phía cái cây cổ thụ kia. 

Tô Lạc lại thoáng mượn lực, thân hình như điện chạy thẳng về phía trước.

Chỉ trong chớp mắt, Tô Lạc đã chạy ra xa mấy trăm mét.

Mà lúc này, Yên Hà tiên tử đang đứng giữa không trung, hai mắt nhắm nghiền, trong miệng đang niệm gì đó. 

Vô số lôi điện hình thành rồi biến mất xung quanh nàng.

Trong chớp mắt khi Tô Lạc nhảy ra ngoài, toàn bộ lưới lôi điện dưới mặt nước đã bị Yên Hà tiên tử thu nạp.

Lưới lôi điện cực kì to từ bốn góc dần dần thu về rút ngắn lại, cuối cùng hợp lại thành một hình tròn, bay giữa không trung. 

Khóe miệng Yên Hà tiên tử gợi lên một nụ cười âm ngoan độc ác.

“Nha đầu thúi, lần này xem ngươi chạy đi đâu được nữa!”

Yên Hà tiên tử đột nhiên mở hai tròng mắt, ống tay áo tùy ý vung lên, cái lưới lôi điện kia đã xuất hiện trước mặt nàng. 

Nàng lại vung tay áo, lưới lôi điện đang khép lại bỗng dưng mở ra, giống như một cái thảm trải dài giữa không trung.

Bên trong lưới điện, rỗng tuếch!

Yên Hà tiên tử giật mình! 

Khuôn mắt vốn đang bình tĩnh nắm chắc phần thắng của Yên Hà tiên tử trong nháy mắt trở nên đen thui, giăng đầy mưa rền gió dữ!

“Nha đầu kia là con lươn sao! Trốn giỏi như vậy!”

Yên Hà tiên tử quả thực mau hỏng mất! 

Lần này nàng bày ra thiên la địa võng, điều động vô số thủ hạ, lại còn tự mình tọa trấn, thế nhưng nha đầu thúi kia vẫn có thể trốn thoát.

Nếu việc này truyền ra ngoài, thể diện của Yên Hà còn đâu nữa? Nàng đâu còn chỗ mà đứng nữa?

“Mở rộng phạm vi tìm kiến! Phong tỏa toàn bộ phạm vi trong vòng năm trăm dặm!” Bộ mặt của Yên Hà tiên tử dữ tợn mà vặn vẹo, trong ánh mắt nổ bắn raánh lửa hừng hực. 

Lần lượt bị Tô Lạc trốn thoát, Yên Hà tiên tử đã sắp tức tới mức muốn phát điên rồi.

“Nha đầu thúi, chờ bắt được ngươi, nhất định sẽ cắt ngươi thành tám khối!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.