Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 909: Sống chết nguy cấp (7)



Tô Lạc to gan lớn mật lặng yên không một tiếng động mà tới gần người cuối cùng trong đội ngũ.

Trong tay thoáng hiện lên con dao găm.

Một tiếng rất nhỏ vang nhỏ phát ra, Tô Lạc đã xử lý xong người đang đi cuối cùng kia. 

Sai khi bỏ thi thể vào trong không gian, Tô Lạc cất dao găm đi, giả vờ như không có việc gì tiếp tục đi theo đội ngũ.

Lúc này đang là đêm tối, bóng đêm mênh mông, ngăn trở tầm mắt của người khác.

Tô Lạc đi theo đội ngũ, an toàn mà đi ra được mười dặm. 

Trong lúc di chuyển, đám hắc y nhân cũng có lúc nói chuyện với nhau.

Tô Lạc nghe bọn hắn nói, hình như cũng không biết đặc điểm nhận dạng là nguyên cái vòng đen trên mắt mình.

Không có hiện lên sao? Tô Lạc sờ mắt phải. 

Chẳng lẽ Lý Dao Dao chưa nói cho Yên Hà lão yêu bà?

Tô Lạc không biết là Lý Dao Dao rất muốn nói, nhưng lúc ấy nàng bị Yên Hà lão vu bà xách theo, hoàn toàn không có cơ hội để nói… Hơn nữa sau đó nàng lại bị lửa đốt, lại bị đổ nước, mà Yên Hà tiên tử đã sớm vứt bỏ nàng đuổi theo Tô Lạc.

Thế cho nên, Yên Hà lão vu bà căn bản không biết đặc thù bên mắt phải của Tô Lạc. 

Nếu không, chắc cắn sẽ bắt rất chuẩn.

Bỗng nhiên, đội trưởng giơ tay lên, toàn bộ đội ngũ đều ngừng ở tại chỗ.

“Nghỉ ngơi tại chỗ.” Đội trưởng lạnh giọng phân phó. 

“Đội trưởng, chúng ta hơn một ngàn người đều tìm không thấy một nha đầu thúi, này không hợp lý.” Lúc đang nghỉ ngơi, đồng đội B nói với đội trưởng.

Đội trưởng nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”

“Ngài nói, nha đầu kia có phải đã ẩn nấp vào trong đội ngũ của chúng ta rồi?” Đồng đội A vốn có ý tưởng kì lạ, nhưng trên thực tế hắn đã đoán trúng. 

“Phụt!”

Sauk hi đồng đội A nói xong, rất nhiều sát thủ đều cười, sôi nổi lắc đầu nói không có khả năng.

“Này quả thực là chê cười, chúng ta quản lý thực nghiêm khắc, mỗi người đều có một mã duy nhất, sao nàng có thể trà trộn vào được?” 

“Hơn nữa đó là một vị cô nương, nhìn thân hình đã biết không thể cường tráng như chúng ta rồi.”

“Đúng vậy nha, vừa rồi ai nói nàng trà trộn vào đội ngũ của chúng ta? Quả thực là nghĩ bậy bạ.”

Rất nhiều người đều sôi nổi tỏ vẻ không có khả năng. 

Nhưng đội trưởng luôn là người suy tính sâu xa, hắn không nghĩ đồng đội B nói bậy, mà ngược lại còn tự hỏi sâu hơn.

Sau một lúc lâu, hắn mới híp đôi mắt lại: “Ý của ngươi là…”

“Rất có khả năng nàng hiện tại đã ăn mặc giống y hệt như chúng ta, cho nên chúng ta mới tìm không thấy nàng! Thân hình thì, béo không có khả năng gầy đi, cao không có khả năng lùn xuống, nhưng gầy hoàn toàn có thể béo lên, lùn cũng hoàn toàn có thể cao lên.” Đồng đội B bị các đồng đội cười, sắc mặt có chút đỏ. 

Nếu không phải đội trưởng lại lần nữa dò hỏi, hắn đều cảm thấy đầu óc của mình bị rút gân, lại nghĩ ra vấn đề kì cục như vậy.

Hiện tại hắn vì mặt mũi, chỉ có thể căng da đầu kiên trì đến và.

Đội trưởng nghe xong đồng đội B nói, lâm vào trầm tư thật sâu. 

Chỉ là, lúc này Tô Lạc lại cảm thấy đau đầu cực kỳ.

Nàng thầm nghĩ trong lòng thật là xui xẻo.

Tô Lạc hận không thể dùng một cái tát đập chết đồng đội B kia. 

Nàng với hắn có thù hằn gì chứ, sao lại hại nàng như vậy! Hơn nữa cố tình còn trùng hợp như vậy, Tô Lạc còn đang trà trộn trong chính đội ngũ này đó.

Hy vọng đội trưởng đừng tìm tòi gì nữa, bằng không nàng thật sự sẽ bại lộ. Tô Lạc có chút thấp thỏm bất an trong lòng.

Đội trưởng hiển nhiên nghe lọt ý kiến của đồng đội A, hắn trầm ngâm một chút, lạnh giọng phân phó: “Mọi người tập hợp, kéo khăn xuống, điểm số!” 

“Vèo vèo vèo!” Toàn bộ sát thủ áo đen đều đứng dậy, xếp hàng, chỉnh tề đứng thẳng tắp.

Tô Lạc tức giận vô cùng.

Kéo cái khăn xuống rồi nàng chắc chắn sẽ bị nhận ra! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.