Không gian trong rừng vốn yên tĩnh, nên những thanh âm chứa đầy hận ý vang lên được truyền đi rất xa, rất xa…
Thanh âm của những người đó vang rất xa.
Đôi mắt Tô Lạc híp lại, nàng biết sự tình có chút không tốt.
Trong khu rừng này có vô số người muốn đuổi giết nàng. Hiện tại, thanh âm kia vang lên, chỉ sợ những người kia sẽ tức khắc chạy tới đây.
Tô Lạc theo bản năng muốn bỏ chạy.
Nhưng nhóm người này vây xung quanh nàng, không phải nàng muốn chạy trống thì có thể chạy được.
Muốn chạy, cần phải mở một đường máu!
Hiện tại, nàng đang giành giật từng giây một, cho nên Tô Lạc không hề giữ chiêu, cứ xổ hết ra.
Đại Hư Không Thủ Ấn!
Đại Hỏa Cầu!
Biến Dị Tương Tư Thụ!
Tiểu Thần Long!
Kết quả, sau khi tung hết một lượt các át chủ bài ra, gần nửa đám người cấp năm mặc áo đen, đều ngã xuống, đầu mình rơi hai nơi.
Chuyện này xảy ra rất nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt.
Những người mặc áo đen đó căn bản là không kịp phản ứng, chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn phân nửa quân số của mình tử vong.
Lúc này, chỉ còn lại năm người sống sót.
Trong lúc bọn họ vẫn đang ngây ngốc, Tô Lạc lại tấn công bằng hỏa cầu.
Nhưng năm người kia đều là cấp sáu.
Tuy rằng Tô Lạc là vô địch trong những người cấp sáu, nhưng một đấu năm vẫn là hơi quá sức.
Tô Lạc cũng biết hỏa cầu không thể giết bọn họ, tác dụng chính duy nhất là cuốn lấy bọn họ, khiến bọn họ luống cuống tay chân.
Lúc bọn họ bận rộn đối phó hỏa cầu…
Tô Lạc vòng ra sau lưng một người mặc áo đen, dùng không gian hư vô chụp lấy hắn, khiến tốc độ hắn chậm lại.
Lưỡi đao lập tức cắt ngang yết hầu hắn.
Chỉ nghe một âm thanh vút rõ ràng vang lên.
Thanh đao trong tay Tô Lạc đã nhuộm đầy máu tươi.
Cùng lúc đó, Tiểu Thần Long chưởng một cái lên đỉnh đầu một người khác.
Đầu người vốn cứng cáp nhưng lúc này lại giống như quả dưa hấu, óc vỡ toang, trắng đỏ lẫn lộn…
Máu và óc lộn xộn, nhìn qua cực kì ghê tởm.
Biến Dị Tương Tư Thụ cũng không cam lòng yếu thế.
Dây mây xanh biếc phân thành hai nhánh, đột nhiên quấn lấy eo của hai người mặc áo đen khác.
Khi hai tên đó còn đang giãy giụa.
Tô Lạc nhảy bổ tới, lưỡi đao xẹt dọc xuống.
Lại thêm một người ngã xuống.
Tiểu Thần Long thấy Tô Lạc như thế. Nó cảm thấy chơi như vậy cực kì vui, nên cũng học theo động tác của Tô Lạc, phóng vọt lên.
Nó không có đao, nhưng lại có móng vuốt.
Móng vuốt sắc bén vô cùng, xẹt một cái qua cổ tên mặc áo đen còn lại.
“Vụt!”
Ba, bốn vết cắt nông, sâu không đồng nhất xuất hiện trên cổ hắn.
Đồng thời, máu phun ra, rồi hắn hoàn toàn ngã xuống đất.
Trong thời gian rất ngắn, tám trên chín người đã chết.
Còn lại một tên mặc áo đen cuối cùng, hắn thấy tình hình không ổn, xoay người muốn bỏ chạy.
Nhưng Tô Lạc sao có thể để hắn chạy đi truyền tin?
Dây mây của Tương Tư Thụ xoát xoát lao tới, trói lấy cánh tay phải của hắn, rồi đột nhiên kéo hắn ngược lại.
Người nọ cũng là một người kiên cường.
Mắt hắn thấy tránh thoát không được, nên phất tay, trực tiếp chặt bỏ cánh tay phải của mình.
Đồng thời, thân hình như điện của hắn nhảy về phía trước.
Muốn chạy?
Tiểu Thần Long thầm hừ một tiếng, thân hình nó như mũi tên rời cung, bắn vèo vèo về phía trước.
Tên áo đen kia mất máu quá nhiều, hơn nữa tốc độ của hắn vốn dĩ kém hơn Tiểu Thần Long, cho nên hắn nhanh chóng bị bắt kịp.
Tiểu Thần Long buồn bực mà vung nắm tay lên, đấm bể đầu hắn.
Đến lúc này, toàn bộ tinh anh của đội đã bị Tô Lạc đánh bại hết.
“Ngao ngao ngao!” Chạy mau chạy mau!
Thần sắc Tiểu Thần Long kinh hoảng mà vọt về phía Tô Lạc.
Có thể khiến Tiểu Thần Long kinh hoảng thành như vậy… chẳng lẽ là lão vu bà đã đuổi tới đây?
Biểu tình Tô Lạc đột biến, túm lấy Tiểu Thần Long, xoay người bỏ chạy về phía trước.
Lần này, Tô Lạc đoán không sai, người vừa tới là Yên Hà tiên tử.
Yên Hà tiên tử vốn dĩ còn ở nơi đó tức giận đến mức muốn dậm chân, nhưng bà ta lại nghe được động tĩnh trong rừng, bà ta lập tức không nói hai lời, chạy đến đây.