Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư
Trong khi Tô Lạc còn đang tiếc nuối, lại thấy sau khi Tiểu Thần Long ném đồ vật kia đi, trong giây lát xuất hiện một loạt pháo hoa kịch liệt.
Pháo hoa nổ liên tục không dứt.
Phía dưới vọng lên một loạt tiếng ai da rất lớn.
Mắt Tô Lạc vừa nhìn thấy, không khỏi chấn động.
Vừa rồi đám áo đen rất đông đúc, nhưng hiện tại đã gục ngã mất một ít rồi.
Hơn nữa, trên mình tất cả những người đó đều bốc cháy.
Ngọn lửa lan ra khắp trên người bọn họ. Rất nhanh, đám người đó giống như bị biến thành Đại Hỏa Cầu, miệng không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Mà lúc này, Tiểu Thần Long vẫn đứng ở trên chạc cây, hai tay chống nạnh, ha ha cười không ngừng.
“Ngươi đã ném cái gì?” Tô Lạc có chút nghi ngờ hỏi.
Sao nàng lại không biết, trong không gian của nàng có một quả bom với lực sát thương lớn như vậy?
Tiểu Thần Long đưa tay về phía Tô Lạc, mở móng vuốt nhỏ của nó ra.
Lúc này, trong lòng bàn tay nó xuất hiện một tảng đá nhỏ.
“Tiểu Thiên Thiên?” Tô Lạc không khỏi mà trợn mắt!
Tiểu Thiên Thiên ngạo kiều mà hừ hừ hai tiếng: “Ngoại trừ tiểu gia, thì còn có ai nữa hả?”
Nó còn chưa muốn ra tay giúp đâu, bị người khác ném tới ném lui không phải rất mất mặt sao?
Nhưng Tiểu Thần Long làm gì để ý tới chuyện nó bị ném sẽ mất mặt chứ. Trong mắt Tiểu Thần Long, thì nó chỉ là một viên đá thôi!
Mắt thấy những người còn lại vì tránh né mấy tên sát thủ áo đen đang bốc cháy, mà dồn ép lại thành một cục.
Tiểu Thần Long hắc ha ha mà cười, thân hình nó như điện, nhanh chóng nhảy vào giữa đám người kia.
“Nhanh lên, bắt con tiểu long này lại!” Vị đội trưởng bị dính nước tiểu nhìn thấy Tiểu Thần Long, thì lập tức sợ đến chết khiếp.
Vì thế, một đám người ùa tới bắt Tiểu Thần Long.
Tiểu Thần Long nhanh như ánh sáng mà lướt qua lướt lại trong đám người.
Mắt thấy một đám người nhào tới, nó hung hăng mà ném viên đá nhỏ về phía họ, theo hình vòng cung.
Bản thân viên đá nhỏ không thể tự làm gì cả, chỉ khi tiếp xúc với người khác, thì nó mới có thể phun lửa.
Nhưng mà chuyện này, Tiểu Thần Long biết, còn đám người áo đen không biết.
Nên vừa thấy viên đá ném tới, rất nhiều người giơ tay ra đỡ.
Viên đá nhỏ lượn một vòng trong đám người, rồi lại quay trở về tay Tiểu Thần Long.
Nhưng chỉ cần nó đã chạm vào tên áo đen nào, thì tay của kẻ đó sẽ tự động bốc cháy.
Hơn nữa, ngọn lửa của viên đá nhỏ không phải giống lửa bình thường, bọn họ căn bản không dập được.
Một đám người, ước chừng khoảng mười mấy người, trực tiếp chặt đứt bàn tay đang bốc cháy của mình, thì mới miễn cưỡng bảo toàn được mạng sống.
Chỉ là trải qua chuyện này, sát thủ áo đen lại càng kiêng kị Tiểu Thần Long thêm, vậy nên không ai dám tới gần nó nữa.
“Ngao ngao ngao!” Nhìn thấy tình hình như vậy, Tiểu Thần Long cực kì vui vẻ, nó cầm viên đá nhỏ lại muốn xông lên khai hỏa.
Nhưng nó vừa mới xông lên, thì một vòng sát thủ áo đen xung quanh lập tức điên cuồng bỏ chạy tám phương bốn hướng.
Rốt cuộc, mọi người đều không phải đồ ngốc, không ai muốn làm ngọn lửa người.
Tiểu Thần Long vốn đang chiếm thế thượng phong nên đắc ý dương dương, nhưng ngay lúc này, thần sắc Tiểu Thần Long lại đột biến.
“Ngao ngao ngao!” Chạy mau chạy mau! Lão vu bà đuổi tới rồi!
Nó như viên đạn phóng thẳng tới chỗ Tô Lạc, thần sắc vô cùng khẩn trương.
Tiểu Thần Long nhạy cảm hơn Tô Lạc, nên nếu nó cảm nhận được hơi thở của lão vu bà, vậy thì chắc chắn là lão vu bà đã thật sự đuổi tới đây rồi.
Tâm tình vui vẻ của Tô Lạc cũng tan thành mây khói, nàng kéo theo Tiểu Thần Long, bay nhanh về phía trước.
Yên Hà lão vu bà thật đúng là âm hồn không tan mà!
Rừng rậm to lớn như vậy, nàng có thể trốn ở chỗ nào đây?
Thân ảnh Tô Lạc vừa mới biến mất, thì trên bầu trời lập tức xuất hiện một trận gió mãnh liệt.
Yên Hà tiên tử cùng với ánh mắt lạnh băng xuất hiện trước mặt đám người áo đen.
Nhìn thấy mấy người đang bốc cháy trước mắt, trong ánh mắt Yên Hà tiên tử phụt ra một tia lạnh lẽo, tàn nhẫn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.