“Người đâu?” Nhiều người như vậy, lại để nàng chạy thoát sao?
Nhưng mà tốc độ của nha đầu thúi kia cũng thật nhanh, chỉ mới một lúc mà đã chạy xa mười dặm rồi.
Đội trưởng áo đen nơm nớp lo sợ mà nói: “Hướng phía trước… chạy…”
“Một đám vô dụng!” Yên Hà tiên tử vung tay áo, tức khắc, một tên áo đen ngã xuống.
Chỉ một chiêu, cả ngươi tên áo đen kia lập tức bị trọng thương, miệng phun máu tươi… Có thể thấy được Yên Hà tiên tử ra tay có bao nhiêu tàn nhẫn, tu vi có bao nhiêu cường đại.
Thân hình Yên Hà tiên tử như điện, bay nhanh về phía trước.
Tô Lạc chạy phía trước, trong lòng không ngừng bồn chồn.
Chạy vội chạy vàng, cuối cùng nàng lại chạy đến chỗ vách núi.
Trong lòng Tô Lạc ầm thầm kêu không hay rồi.
“Xong rồi xong rồi!” Phía trước là vách núi, không có đường trốn.
“Nhanh quay đầu lại đi!” Tô Lạc xách theo Tiểu Thần Long, lập tức muốn chạy ngược lại, nhưng mà đã quá muộn.
Thân ảnh Yên Hà tiên tử xuất hiện trước mặt Tô Lạc.
“Còn muốn chạy?” Ánh mắt lạnh băng của Yên Hà tiên tử nhìn chăm chú vào Tô Lạc: “Trời cao có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại muốn xông vào. Nha đầu thúi! Bây giờ xem ngươi chạy đi đằng nào!”
Nhớ lại những chuyện Tô Lạc đã làm, Yên Hà tiên tử tức giận đến đầu muốn bốc khói, hận không thể xẻ Tô Lạc làm tám mảnh.
Tô Lạc mắt thấy trốn không thoát, trong lòng ngược lại trở nên bình tĩnh.
“Chỉ là muốn đi hít thở không khí một chút, ai muốn chạy chứ? Ngài làm gì tức giận như vậy?” Tô Lạc giơ hai tay lên, nhún vai.
Bộ dáng Tô Lạc nhẹ nhàng bâng quơ, có vẻ chọc giận Yên Hà tiên tử.
“Nha đầu thúi, bản lĩnh gió chiều nào theo chiều đó cũng không tệ ha. Bản lĩnh của mẫu thân người cũng chưa bằng ngươi đâu!” Yên Hà tiên tử nhìn thấy khuôn mặt của Tô Lạc, lửa giận tức khắc bùng lên hừng hực!
Năm đó, lúc mới bắt đầu, bà ta và Nghiên Hoa còn chênh lệch không nhiều, nhưng thực lực của Nghiêng Hoa giống như gió, mỗi một ngày đều tăng lên, không đến một năm, đã cách bà ta một khoảng rất xa.
Lại về sau, thực lực của Nghiên Hoa càng ngày càng cường đại, nam nhân bên cạnh cũng càng ngày càng nhiều, ngay cả… Yên Hà tiên tử nhớ tới nhân vật thần chỉ cao quý, ưu nhã, thì tâm thần trở nên ảm đạm. Sau đó, khi bà ta nhìn Tô Lạc, lại bộc phát ra phẫn nộ xưa nay chưa từng có.
Mà lúc này, Tô Lạc lại cười ngâm ngâm, nói với Yên Hà tiên tử: “Ai da, tính tình lão nhân gia sao lại nóng như vậy? Ngươi không phải muốn bắt ta sao, ta lập tức theo ngươi trở về.”
Yên Hà tiên tử hiển nhiên không ngờ rằng, Tô Lạc lại mặt dày như thế, đáy mắt bà ta hiện lên ý châm chọc càng sâu: “Còn muốn trở về? Cung điện dưới đáy hồ kia không phải bị ngươi phá hủy rồi sao? Ngươi muốn trở về đó hả?”
Nhìn thấy khuôn mặt này, Yên Hà tiên tử hoảng hốt từng đợt.
Nhìn thấy khuôn mặt này, bà ta không tự giác nhớ lại những chuyện xảy ra nhiều năm về trước.
Lúc ấy, thực lực của bà ta cũng từng đạt tới đỉnh, nhưng mà bởi vì nữ nhân tên Nghiên Hoa kia.
Mỗi lần bà ta tìm Nghiên Hoa gây sự, thì nam nhân bên cạnh Nghiên Hoa sẽ lập tức ra tay, phế đi một chút tu vi của bà ta.
Tích lũy qua năm tháng, thực lực hiện tại của nàng so với Dung Vân, thua kém rất nhiều! Nghĩ vậy, Yên Hà tiên tử càng phẫn nộ hơn!
Vậy nên, bà ta không thể không giết nữ nhi của Nghiên Hoa.
Trong khi Yên Hà tiên tử hồi tưởng lại chuyện cũ, trên mặt Tô Lạc lại lộ ra vẻ xấu hổ.
Ai, ai có thể nghĩ chuyện sẽ thành như vậy đâu? Nếu biết trước thì còn nói làm gì…
“Không phải là… nhân hữu thất thủ (1) sao?” Tô Lạc cười ha ha.
Yên Hà tiên tử từng bước tiến lại gần Tô Lạc.
Tô Lạc một bên cười, một bên lui: “Tiền bối, ngài có chuyện gì cứ nói, nếu vãn bối biết thì nhất định sẽ nói ra hết, không gian dối nửa lời. Dù là chuyện bí mật của sư phụ mỹ nhân, thì vãn bối cũng sẽ khai ngay, được không?”
***
(1) Nhân hữu thất thủ, mã hữu thất đề: Người có lúc làm hỏng việc, ngựa có lúc làm mất móng.