“Nha đầu thúi, chuyện tới nước này, ngươi còn muốn chạy trốn sao?”
Thấy Tô Lạc ngơ ngẩn, Yên Hà tiên tử lạnh lùng xuy một tiếng: “Dung Vân sao lại dạy dỗ ra một đứa đồ đệ sợ chết như ngươi vậy. Hừ, ngươi như vậy chẳng phải hủy hoại danh tiếng của ông ta? Nếu vậy, bổn tiên tử sẽ thay ông ta ra tay, chấm dứt duyên phận thầy trò này.”
Trong lòng Tô Lạc vô cùng buồn bực.
“Nha đầu thúi, bổn tiên tử tiễn ngươi xuống dưới, để mẹ ngươi nhìn thấy con gái do mình sinh thật xấu xí! Ha ha ha!” Yên Hà tiên tử bừa bãi cười lạnh, bàn tay bà ta đột nhiên siết chặt.
Tay bà ta cường đại đến mức nào chứ?
Chỉ trong máy mắt, đã truyền đến một thanh âm răng rắc của xương cốt vỡ vụn.
Tô Lạc bị bóp cổ, sắc mặt đỏ tím, gần như hít thở không thông.
Sau lưng là dòng sông sóng gió mãnh liệt. Nếu nàng có thể nhảy xuống đó, thì nàng còn có một cơ hội nhỏ, nhưng hiện tại… Trong mắt Tô Lạc xẹt qua một tia tuyệt vọng.
Chẳng lẽ hôm nay nàng thật sự phải chết trong tay lão yêu bà này sao?
Tô Lạc không cam lòng…
Nàng đến thế giới này, suốt mấy năm rồi, vẫn luôn chạy ngược chạy xuôi. Nàng bị đuổi giết, rồi đào thoát, rồi tu luyện… không ngừng mạnh lên.
Nàng có được thiên phú do trời ưu ái.
Nàng có được ba hệ nguyên tố.
Nàng là luyện dược sư cao cấp.
Nàng là pháp sư không gian hiếm có.
Nàng còn tư luyện ra không gian hư vô.
Nhưng mà hiện tại, nàng mới đang trên con đường đến bậc cường giả, còn chưa đi hết, thì đã phải chết như vậy sao?
Thật sự… rất không cam lòng!
Nam Cung Lưu Vân, không biết hắn hiện tại đang ở đâu… Về sau không biết còn được gặp lại hắn không?
Hắn sau này chỉ còn một mình thì phải làm sao bây giờ?
Tô Lạc siết chặt nắm tay, hốc mắt trong lúc nhất thời có chút ướt át.
Sức lực trong tay Yên Hà tiên tử càng ngày càng mạnh, càng ngày càng mạnh.
Hai mắt Tô Lạc trợn ngược, dường như chỉ một giây nữa thôi là nàng sẽ ngất đi.
Ngay tại thời điểm mấu chốt này…
Tiểu Thần Long từ trong ống tay áo của Tô Lạc bay ra, nó cầm viên đá nhỏ kia, hung hăng mà ném vào ngực của Yên Hà lão yêu bà.
“Ngao ngao ngao ngao!” Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi!
Tiểu Thần Long thở phì phì mà ném loạn xạ!
Không thể không nói, hành động này của Tiểu Thần Long đã thật sự cứu mạng Tô Lạc.
Yên Hà tiên tử làm sao chú ý tới Tiểu Thần Long chứ? Bà ta tùy ý phất tay, Tiểu Thần Long đã bị quạt bay mất.
Nhưng mà, Yên Hà tiên tử lại coi thường viên đá kia.
Ở vị trí viên đá tiếp xúc với da thịt của Yên Hà tiên tử…
Bỗng nhiên, một ngọn lửa phóng lên thật cao.
Ngọn lửa màu đỏ thẫm nhằm vào vị trí mẫn cảm trên ngực Yên Hà tiên tử mà lao tới!
“A!” Yên Hà tiên tử hoàn toàn không thể tưởng tượng được, một viên đá bình thường lại có thể bộc phát ra sức lực cường đại như thế.
Sức lực này, hoàn toàn không thua gì thực lực của nàng.
Chuyện này quả thực không thể ngờ được!
Trong lúc nhất thời, bộ ngực của Yên Hà tiên tử bị thương nghiêm trọng.
Ngọn lửa màu đỏ sậm kia lan tràn trên người Yên Hà tiên tử.
Tốc độ vô cùng nhanh.
Yên Hà tiên tử lúc này làm gì có tâm trí nghĩ tới Tô Lạc? Nàng tùy tay vứt Tô Lạc đi.
Mà bên dưới vực thẳm, là nước sông cuồn cuộn.
“Đi mau!” Viên đá, Tiểu Thiên Thiên, quát lớn một tiếng.
Thanh âm của nó vô cùng nôn nóng.
Sau hai chữ đó, ánh sáng huỳnh quang tỏa ra từ viên đá lại lập tức biến mất, khôi phục bộ dáng mà Tô Lạc thấy nó lần đầu tiên.
Lúc này, Tiểu Thần Long cũng ý thức được nguy hiểm, nó nhặt viên đá nhỏ lên, không nói hai lời, lập tức nhảy xuống sông.
Trên vách núi.
Bộ ngực của Yên Hà tiên tử bị cháy rất nghiêm trọng.
Tuy rằng ngọn lửa đã được khống chế, nhưng trên ngực vẫn mịt mù khói lửa, huyết nhục lẫn lộn…
Lúc này, Yên Hà tiên tử tức giận đến mặt mày tái mét, cắn răng kẽo kẹt, chỉ hận không thể lột da rút gân Tô Lạc, rồi ăn thịt, uống máu nàng.