Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 92: Tuyệt Xử Phùng Sinh (5)



“Thì ra là thế.” Đáy mắt Tô Lạc hiện lên dựlạnh lẽo, khóe miệng gợi lên ý cười nhạt đến mức không thấy rõ.

Cái gì mà tiên tử chó má, cái gì mà siêu phàm thoát tục, cái gì không dính khói lửa phàm tục? Tất cả đều là chó má!

Buồn cười Nam Cung Lưu Vân, hắn tự xưng là thông minh tuyệt đỉnh, lại thấy không rõ nữ nhân bên người mình tâm địa rắn rết như thế nào.

“Nam Cung Lưu Vân đâu? Hắn hiện tại thế nào?” Đôi mắt to tinh tường như ngọc của Tô Lạc hiện lên một chút thâm ý, khóe môi mang theo châm chọc.

“Tấn Vương điện hạ cùng thiếu cung chủ của chúng ta ở bên nhau!” Đây là lời nói thật, lời nói thật còn chưa nói hết.

Tô Lạc gật gật đầu.

Nam Cung Lưu Vân, khi ngươi nhìn thấy nhà gỗ nhỏ biến mất, ngươi thật sự có áy náy trong lòng không?

Khi ngươi biết ta sống chết không rõ, ngươi có sốt ruột lo lắng không?

Vì sao người tới tìm ta không phải ngươi?

Có Dao Trì tiên tử rồi, ta đã không còn cần thiết?

Ngẫm lại thì, những lời thề son sắt mà trước kia ngươi từng nói, thật sự là cực kỳ buồn cười.

Quả nhiên dựa vào núi thì núi ngã, dựa vào người thì người chạy, con người vẫn chỉ có chính mình là đáng tin nhất.

Hai tròng mắt của Tô Lạc bình thản như nước, nhưng lại mang theo lạnh lùng: “Nói đi, Dao Trì tiên tử phái bao nhiêu người tới giết ta?”

Nếu đã phái ra, vậy nghĩa là nàng muốn diệt cỏ tận gốc, xem ra chính mình lần này thật là cực kỳ nguy hiểm, nguy hiểm đến cực điểm.

Tô Lạc cũng không biết mình làm sao nữa, chẳng lẽ là do nhân phẩm quá kém?

Mới nửa ngày mà thôi, nàng đã phải chịu ba lần đuổi giết.

Nàng cảm thấy mình hẳn là nên đi chùa miếu thắp hương, cúi chào lậy Phật, quả thực là quá xui xẻo.

Nhưng Thúy Vũ lại lạnh mặt, quay đầu đi.

“Không nói sao? Thực tốt, rất tốt.” Đáy mắt Tô Lạc hiện lên nụ cười lạnh âm trầm.

Tâm trạng hiện tại của nàng vô cùng hậm hực, có người không muốn sống đưa lên cửa, thật sự là chuyện tốt.

Chỉ thấy nàng không thèm nói một tiếng đã trực tiếp cắt một dao!

“A! Tay của ta!” Thúy Vũ nhìn thấy cổ tay trái của mình bị chặt đứt toàn bộ, máu tươi như suối phun ra ngoài.

“Ngươi!”

Lời còn chưa dứt, Tô Lạc lại chém tiếp một dao!

“A!”

Một bàn tay khác của Thúy Vũ cũng bị chặt đứt, máu tươi cũng điên cuồng tuôn ra.

“Ta nói… Ta nói!” Thúy Vũ đau cơ hồ muốn chết đi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi lạnh như mưa rơi xuống.

“Kỳ thật ngươi còn có thể chờ một chút.” Tô Lạc cười đến ấm áp, nhưng trong mắt Thúy Vũ lại như ác ma trong Tu La tràng.

“Ngoài ta ra, còn có ba người.” Thúy Vũ đau đến thở hổn hển, trừng mắt nhìn Tô Lạc, đáy mắt toàn là tàn nhẫn ác độc nguyền rủa: “Các nàng mỗi người đều mạnh hơn ta, các nàng nhất định sẽ vì ta báo thù!”

“Phải không? Vậy chờ xem đi.” Tô Lạc đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, bình thản nhìn nàng,

“Xét ngươi cũng chịu nói ra, ta cho ngươi một cơ hội, chính mình chấm dứt đi.”

“Không!” Thúy Vũ tuyệt vọng lắc đầu, đến khi sắp chết, nàng mới ý thức được mình thật sự không muốn vĩnh viễn rời đi thế giới này.

Về sau, không thể thở nữa, không cảm nhận được không khí nữa, lại không thể mở mắt ra… Trời xanh mây trắng, cái gì cũng không thể nhìn thấy.

“Bắt ta động thủ, ta sợ bản thân nhịn không được sẽ cắt thịt trên người của ngươi thành từng mảnh.” Tô Lạc bình thản nhìn tay mình, cười nói: “Ta đến giờ còn chưa giết người, chỉ là không muốn ngươi làm ô uế tay ta.”

“Ngươi!” Thúy Vũ tức giận muốn chết, nhưng nàng ngẫm lại thủ đoạn tàn nhẫn của Tô Lạc, nàng nhắm mắt, đụng đầu thật mạnh vào vách núi cách đó không xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.