Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 930: Cắm trại trong rừng (3)



Tiểu công chúa thoạt nhìn vô cùng hưng phấn.

Tô Lạc chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, mặc cho nàng kéo đi.

Lúc này đang là mùa xuân, trong rừng cây cỏ xanh tốt, cây cao lớn rợp bóng râm. 

Bởi vì mấy ngày trước vừa có một trận mưa xuân, nên dưới gốc đại thụ mọc lên rất nhiều nấm.

Tiểu công chúa đeo cái sọt nhỏ trên lưng, tung tăng chạy nhảy, đạp cả lên nấm.

Nhìn nàng đoán mò một hồi, Tô Lạc bất đắc dĩ thở dài, tiến lên giúp nàng hái nấm: “Ngươi thật là, toàn chọn những loại nấm có màu sắc sặc sỡ. Những loại này nhìn thì đẹp thật nhưng tám phần đều là nấm độc.” 

Tiểu công chúa chu chu cái miệng nhỏ: “Ta không biết, làm gì có ai mới sinh ra đã biết đi hái nấm chứ?”

“Ngươi không phải là công chúa thông minh nhất thiên hạ sao? Ta còn tưởng rằng ngươi sinh ra đã biết hái nấm rồi chứ!” Tô Lạc cười, trêu nàng.

Mấy ngày vừa rồi ở cùng nha đầu này, nàng vẫn luôn tự xưng nàng chính là người thông minh nhất thiên hạ này. 

Tiểu công chúa hừ hừ hai tiếng, kiêu ngạo mà quay mặt đi: “Sinh ra đã biết hái nấm thì có gì mà hơn người? Ta đây vừa sinh ra đã có linh lực!”

Đề tài này khiến Tô Lạc cảm thấy thật thú vị.

“Ngươi từ nhỏ sinh ra đã có linh lực?” Tô Lạc không khỏi có chút chấn động. 

Trên thế giới này, đa số mọi người phải đến năm tuổi mới có thể thức tỉnh linh lực, đến ngay cả bản thân nàng, cũng phải đến năm mười lăm tuổi mới thức tỉnh được linh lực.

“Đúng vậy. Đại Quốc Sư nói ta bẩm sinh là linh thai, thiên phú tuyệt đỉnh vô song!” Tiểu công chúa đắc ý hất hàm.

Chuyện linh thai bẩm sinh Tô Lạc đã từng nghe qua, em bé từ trong bụng mẹ đã bắt đầu tu luyện, thiên phú vô cùng kinh người. 

“Thật ra không chỉ có ta, Tam ca ca cũng là linh thai bẩm sinh, chỉ là sau này huynh ấy mới thức tỉnh.” Tiểu nha đầu cũng vô cùng đắc ý.

Tô Lạc nhíu mày: “Hắn rất lợi hại sao?”

Tiểu công chúa vạn phần đắc ý: “Đương nhiên, Tam ca ca của ta là lợi hại nhất. Toàn bộ thanh niên Tây Tấn hiện tại đều không ai có thể vượt trội hơn huynh ấy!” 

“Phải không?” Tô Lạc có chút nghi ngờ nói.

Thấy Tô Lạc không tin, tiểu công chúa có chút nóng nảy: “Đương nhiên, Tam ca ca là người lợi hại nhất. Có rất nhiều nữ nhân muốn gả cho Tam ca ca, nhưng Tam ca ca chẳng vừa mắt ai cả.”

Khoé miệng Tô Lạc khẽ giật giật. 

Nha đầu này nói mấy lời này với nàng làm gì? Mặc kệ người nọ có phải Vân Khởi của kiếp trước hay không, nhưng với gương mặt kia, nàng tuyệt đối sẽ không phát sinh bất cứ quan hệ nào với hắn.

Huống chi, nàng đã có Nam Cung Lưu Vân.

Tô Lạc chỉ nhàn nhạt “Ừm” một tiếng. 

Nhưng đối với phản ứng này của Tô Lạc, tiểu công chúa rất không vừa lòng, tiểu công chúa chống nạnh, tỏ vẻ tức giận: “Vân Lạc! Ngươi phải tranh thủ! Cơ hội của ngươi rất lớn!”

Trên trán Tô Lạc xuất hiện ba dòng hắc tuyến: “Cơ hội gì mà rất lớn?”

Tiểu công chúa Ngọc Lâm bất đắc dĩ mà trợn trắng mắt: “Ngươi ngốc thật hay giả ngốc vậy? Đương nhiên là cơ hội gả cho Tam ca ca của ta.” 

“Đừng!” Tô Lạc vôi xua tay: “Được rồi, bà cô nhỏ của tôi ơi, chúng ta nhanh nhanh đi hái nấm thôi.”

Cô nhóc này thật đúng là nhỏ mà lanh, quản thật nhiều chuyện.

Tiểu công chúa Ngọc Lâm bị Tô Lạc đẩy đi, nàng vừa đi vừa quay đầu lại, cố gắng thuyết phục: “Tam ca ca của ta có gì mà không tốt chứ? Lớn lên đẹp trai, tu vi cao, tính tình hiền lành...” 

Tiểu nha đầu xoè tay, liệt kê một loạt ưu điểm.

Tô Lạc khẽ vỗ cái đầu nhỏ của nàng: “Tỷ tỷ ta đã đính hôn, ngươi có hiểu không?”

Tô Lạc vốn nghĩ rằng, chỉ cần nói ra lời này, tiểu công chúa cũng nên suy nghĩ từ bỏ. 

Nào ngờ, lời vừa nói ra, sắc mặt tiểu công chúa lập tức cứng đờ, hai mắt trợn trừng, bàn tay nhỏ nắm chặt, nổi giận đùng đùng mà trừng Tô Lạc: “Là ai? Là ai dám đoạt Tam tẩu tẩu tương lai của ta? Xem ta có tiêu diệt hắn không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.