Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 939: Hoàng cung tây tấn (1)



“Vân Lạc, ngươi sao lại không tin Tam ca ca chứ! Huynh ấy thật lòng đối xử tốt với ngươi!" Tiểu công chúa nóng nảy: “Tam ca ca trước giờ đều không hề đối xử tốt với bất cứ cô nương nào như vậy cả!”

Tô Lạc cười cười, không tỏ ý kiến. Vân Khởi đối với nàng tốt hay không, nàng là người rõ ràng nhất.

Một nam nhân hạ sát nàng ngay bên vách núi âm u, nàng sao có thể quên được "lòng tốt" của hắn? 

Tiểu công chúa thấy vậy, tức giận xoay người bỏ đi.

Thấy Tô Lạc không đến an ủi nàng, tiểu nha đầu lại khí thế ngút trời xoay người, trừng mắt nhìn Tô Lạc một cái: “Ta không nói với ngươi nữa!”

Sau đó, tiểu công chúa liền tức giận phì phò mà vén rèm lên, nhảy xuống xe ngựa, bỏ chạy một mạch. 

Thấy nàng như thế, Tô Lạc không khỏi bật cười, nhưng nghĩ đến Vân Khởi... gương mặt đang cười kia bỗng cứng đờ.

Túi giấy dầu trong lòng cũng bị nàng tuỳ tiện ném ra cửa sổ.

Vân Khởi, nếu ngươi muốn làm ta nhớ lại ký ức tuổi thơ, thì ngươi đã làm được rồi. 

Nhưng mà, chỉ với mấy cái màn thầu mà muốn ta bỏ qua một màn phản bội kia sao? Nằm mơ!

Tô Lạc hừ lạnh một tiếng, khoanh hai chân lại, linh hồn lại tiến vào không gian bắt đầu tu luyện.

Ngay từ đầu, khởi điểm tu luyện của nàng xác thực là quá thấp, bởi vì đến mười lăm tuổi nàng mới bắt đầu tu luyện. 

Nhưng hiện tại, thời gian trong không gian so với thời gian thực thong thả hơn một trăm lần. Nói cách khác, nàng có nhiều thời gian hơn người khác một trăm lần.

Từ đó, tốc độ tu luyện của nàng cũng trở nên nhanh hơn.

Tiểu công chúa Ngọc Lâm đi chạy đi tìm Vân Khởi để cáo trạng: “Tam ca cam, chính huynh ăn đi!” 

Tiểu công chúa nhìn thấy Tô Lạc ném túi giấy dầu ra ngoài cửa sổ.

Vân Khởi nhìn thấy túi giấy dầu còn chưa mở ra kia, đáy mắt thâm thuý lướt qua một tia u ám,

Trên mặt hắn tràn ngập ý cười ôn hoà, xoa xoa cái đầu nhỏ của tiểu công chúa Ngọc Lâm: “Không có gì, muội ăn đi.” 

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Bóng dáng cô đơn mà cô độc.

Tiểu công chúa Ngọc Lâm vẫn ôm túi giấy dầu còn nóng trong lòng, gương mặt phấn điêu ngọc trác nhỏ nhắn hiện lên một tia kiên định: Nhất định phải giúp Tam ca ca được như ước nguyện. 

Bởi vì buổi sáng xuất hiện biến cố khiến cho chung quanh có một loại áp lực vô hình, nên dọc đường đi, mọi người đều rất yên lặng, không ai dám phát ra bất cứ tiếng động nào.

Dọc đường đi, chỉ có tiếng bánh xe lăn bánh trên đường và tiếng gió quấn quýt bên tai.

Trong không khí ngưng trọng như vậy, đoàn người trở lại đế đô. 

Tô Lạc không nghĩ tới tiểu công chúa Ngọc Lâm lại được sủng ái như vậy.

Đích thân lão hoàng đế ra cửa cung nghênh đón nàng.

Đãi ngộ như thế này quả thực khiến Tô Lạc trợn mắt há mồm. 

“Phụ hoàng!” Tiểu công chúa Ngọc Lâm lao nhanh như một viên đạn đến chỗ lão hoàng đế!

“Ôi chao! Bảo bối nhỏ của Trẫm, cuối cùng cũng chịu trở về rồi sao?” Lão hoàng đế bị nàng lao vào người, phải lui về sau một bước mới đứng vững được.

Lão hoàng đế một tay bế bổng tiểu nha đầu lên, cười đến híp mắt lại, tâm tình vô cùng tốt. 

Vân Khởi lúc này bỗng đứng cạnh Tô Lạc, thấy sự nghi hoặc của Tô Lạc, liền cười, nhỏ giọng giải thích: “Lúc Ngọc Lâm được sinh ra, phụ hoàng đang mắc bệnh nặng. Lúc ấy Đại Quốc Sư tiên đoán, nếu Liễu Quý Phi sinh hạ linh thai bẩm sinh thì bệnh của phụ hoàng sẽ được chữa khỏi.”

Kết quả không cần Vân Khởi nói, Tô Lạc cũng đoán được.

Tuy rằng sinh ra là tiểu nha đầu, nhưng lại là linh thai bẩm sinh, vô cùng tôn quý. 

Sau khi lão hoàng đế chữa khỏi bệnh, ông ta đương nhiên xem tiểu nha đầu này như sinh mệnh của mình mà nuôi dưỡng.

Nhưng mà, hắn lại gần nàng từ lúc nào vậy?

Tô Lạc lãnh đạm liếc Vân Khởi một cái, bước qua bên phải một bước, bảo trì khoảng cách với hắn. 

Đôi mắt của Vân Khởi chứa đầy hứng thú trong nháy mắt đen lại, nhưng cũng chỉ là chợt lóe qua mà thôi.

Ở lúc hai người bất động thanh sắc mà giao lưu ánh mắt, tiểu công chúa Ngọc Lâm lại một lần nữa đẩy Tô Lạc đến nơi đầu sóng ngọn gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.