Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 94: Tuyệt Xử Phùng Sinh (7)



Mỗi khi nàng sắp đuổi kịp Tô Lạc thì đối phương lại giống như cá chạch trượt đi mất, không cẩn thận nàng ta lại biến mất, khiến nàng không vui chút nào!

Giống như lúc này vậy, mắt thấy đã sắp bắt được nàng, nàng lại biến mất không còn thấy tăm hơi.

Nga Hoàng phát tiết bắn một kiếm về phía đầm lầy, kiếm mang lóe lên sắc vàng như tia chớp, khiến đám bùn bay lên tán loạn.

Trong kiếm này có ẩn chứa linh khí, kiếm quang sắc bén, chiêu nào cũng trí mệnh.

Một luồng ánh sáng vàng xuất hiện ở bên phải Tô Lạc, mang theo đường kiếm cọ qua cánh tay phải của Tô Lạc, nàng cảm giác được đau đớn kịch liệt, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng trên mặt nàng.

Trong nháy mắt này, nàng dường như cho rằng cánh tay phải đã bị chặt đứt.

Ước chừng một canh giờ, Nga Hoàng điên cuồng trả thù xong mới bình tĩnh lại.

Tô Lạc cắn răng bò ra từ đầm lầy, cánh tay phải máu tươi đầm đìa, đau đến mức nàng dường như muốn ngất xỉu.

Dao Trì tiên tử, thực tốt! Thù này Tô Lạc nhớ kỹ!

Tô Lạc kéo thân mình mỏi mệt, tìm một chỗ có nước, rửa miệng vết thương sạch sẽ. Còn có quần áo trên người tràn đầy bùn lầy cũng rửa sạch.

Bởi vì mất máu quá nhiều, Tô Lạc có cảm giác đầu váng mắt hoa choáng váng. Nàng âm thầm kêu khổ trong lòng, nàng hiện tại căn bản chạy không nổi, cứ tiếp tục thế này, nàng sớm muộn gì cũng sẽ bị Nga Hoàng đuổi kịp.

Bỗng nhiên nàng nghĩ tới, nhớ tới mình còn có một không gian bảo bối.

Trong không gian tuy rằng cái gì cũng không có, nhưng còn có linh tuyền, đây chính là thánh phẩm chữa thương.

Tô Lạc lấy ra một ít linh thủy từ trong không gian uống vào, lúc này linh tuyền giống như quỳnh tương ngọc dịch, hương thơm thuần túy, thanh khí mê người.

Tinh thần đang suy yếu cũng trở nên mạnh hơn, thần trí tỉnh táo lại, không hề nặng nề mơ màng nữa.

Lúc sau, Tô Lạc lại lấy một ít linh thủy rải trên miệng vết thương.

Miệng vết thương tuy rằng không khỏi hẳn ngay lập tức, nhưng máu tươi đã tuôn chậm lại.

Tô Lạc rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng sống lại, không chết ở chỗ này.

Nhưng mà, khẩu khí này còn chưa buông, lại bỗng nhiên cảm giác được nguy hiểm từ sau người tiến tới.

Tô Lạc lăn lộn ngay tại chỗ, tránh đi một kiếm đầy sát khí kia!

Người này không phải Nga Hoàng, là Nộn Lục.

Là một trong bốn người muốn giết Tô Lạc.

“Nha đầu thúi, thì ra ngươi trốn ở chỗ này, làm hại lão nương tìm thật lâu! Xem kiếm!” Nộn Lục không nói hai lời, trực tiếp đâm Tô Lạc một kiếm.

Trường kiếm hóa thành vô số bạch quang, che trời lấp đất.

Trong lúc nhất thời, cuồng phong gào thét, nhật nguyệt không còn.

Tô Lạc căn bản không thể nào chống cự, nàng chỉ có thể dựa vào tốc độ né tránh.

Nhưng mà, giờ phút này nàng bị trọng thương, lại mất máu quá nhiều, thân thủ đã không còn linh hoạt.

“Xẹt!” Né tránh không kịp, Tô Lạc bị một đạo kiếm mang đâm trúng, đau đớn kịch liệt đến mức làm nàng ngất tại chỗ, hơn nữa, miệng vết thương khó khăn lắm mới ngừng chảy máu lại tiếp tục nứt toạc.

Đau, đau đớn che trời lấp đất mà đến.

Tô Lạc cắn răng, môi dưới cắn ra máu tươi!

Nàng không thể ngã xuống, nếu hiện tại ngã xuống, chắc chắn phải chết!

Phía trước là vách đá, đáy vực sâu thẳm, sâu không thấy đáy, chung quanh là sương mù dày đặc.

Đáy mắt Tô Lạc hiện lên sự tàn nhẫn!

Dù phải chết, nàng cũng phải kéo theo một cái đệm lưng!

Nhưng mà Tô Lạc ngã xuống…

Nàng suy yếu mà ngã trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, giống như chết rồi, trên người không có một tia sinh khí

Đáy mắt Nộn Lục hiện lên một nụ cười lạnh, đi đến bên người nàng, ngồi xổm xuống cười lạnh lùng: “Tiểu tiện nhân, dám câu dẫn Tấn Vương điện hạ, chết một trăm lần cũng không đủ! Ngươi yên tâm đi, Tấn Vương điện hạ đã có thiếu cung chủ của chúng ta chiếu cố.”

Nói xong, nàng nhấc “Thi thể” của Tô Lạc ném vào vách núi.

Cầm Ninh tỷ tỷ nói qua, hủy thi còn muốn diệt tích.

Nhưng mà, biến cố tại giờ khắc này xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.