Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 944: Bí mật của mẫu thân (1)



Tô Lạc đoán rằng, lão Hoàng đế có quen biết Nghiên Hoa, nên thử thăm dò mà nói: “Bệ hạ, ngài…”

“Đừng!” Lão Hoàng đế xua tay trốn tránh: “Ngươi có thể gọi ta là Âu Dương bá bá. Dựa vào thân phận của ngươi, gọi ta bá bá, là ta đã trèo cao rồi.”

Lão Hoàng đế cũng không còn tự xưng là trẫm nữa, đều đổi thành ta rồi. 

Trong lòng Tô Lạc càng buồn bực, nàng thật cẩn thận hỏi: “Âu Dương bá bá biết rõ chuyện của mẫu thân ta năm đó chứ?”

Bị sư phụ mỹ nhân lừa gạt, rồi bị Yên Hà lão vu bà đuổi giết, nên trong lòng Tô Lạc có biết bao nhiêu nghẹn khuất.

Dù bị đuổi giết, thì cũng cho nàng biết lí do chứ? 

Lúc này, lão Hoàng đế chậm rãi thở dài một tiếng: “Mẫu thân người… là con của một thần nữ và đứa con được trời sủng ái. Năm đó, có rất nhiều nam nhân xem nàng là nữ thần.”

“Chẳng lẽ Âu Dương bá bá cũng…” Tô Lạc tính hỏi thử một câu.

Lão Hoàng đế cười khổ liên tục: “Nàng sao có thể xem trọng ta?” 

Lão Hoàng đế mà còn không vừa mắt sao? Như thế xem ra, nàng biết rằng, con mắt của mẫu thân rất cao.

Đúng rồi, ngay cả sư phụ mỹ nhân cũng bị cự tuyệt, thì con mắt của bà ta sao có thể không cao?

Chỉ không biết cuối cùng, người lọt vào được mắt bà ta, là ai nữa? 

“Âu Dương bá bá, ngươi có biết cha ta là…” Hai trong mắt Tô Lạc nghiêm túc mà nhìn lão Hoàng đế.

Lão Hoàng đế ngẫm nghĩ, cuối cùng lại lắc đầu: “Khó mà nói được.”

“Tại sao?” Đôi mắt Tô Lạc không hề chớp, nhìn chằm chằm ông ta. 

Lão Hoàng đế hồi tưởng lại năm tháng quá khứ, vẻ mặt có chút thổn thức: “Năm đó, người thích mẫu thân ngươi nhiều vô số kể, nhưng nếu muốn nói tới những người đẹp trai đến đáng sợ, thì có bốn người.”

Có bốn người nổi bật sao? Chuyện này thật sự rất khó khăn đây. Tô Lạc nghếch cằm mà suy nghĩ.

“Người đầu tiên là Dung Vân đại sư bây giờ. Năm đó, ông ta là đệ đệ nuôi của mẫu thân ngươi.” 

Thanh âm lão Hoàng đế bình tĩnh, nhưng đến tai Tô Lạc, lại như sấm sét từ trên cao đánh xuống.

Sư phụ mỹ nhân của nàng, lại là đệ đệ nuôi của mẫu thân…

Khó trách ngày đó, sư phụ mỹ nhân bảo nàng quỳ trước bức tranh mỹ nhân kia, không cho đứng dậy. 

Tô Lạc nhớ tới tất cả những điểm kì quái của sư phụ mỹ nhân, mà không khỏi gật đầu.

Nếu lời lão Hoàng đế nói là thật, thì tất cả những điểm kì quái của sư phụ mỹ nhân lập tức được giải thích.

Nhưng mà từ quan hệ của sư phụ mỹ nhân và Nghiên Hoa, cũng gián tiếp chứng mình rằng, Nghiên Hoa xác thật là mẫu thân của nàng. 

“Người thứ hai là ai?” Tô Lạc vô cùng hứng thú hỏi.

Xem ra mẫu thân của nàng rất lợi hại. Nàng thật sự rất tò mò, có phải là năm đó, những nam nhân đẹp đến nỗi khiến người khác kinh sợ, đều quỳ gối dưới chân váy của bà ta.

“Người thứ hai là thành chủ của thành Luyện Ngục hiện tại.” Lời lão Hoàng đế nói ra thật kinh người. 

“Thành, thành chủ của thành Luyện Ngục?” Tô Lạc bị sặc nước miếng.

Trước đó, rất nhiều người đều nói với nàng rằng, thành Luyện Ngục rất mạnh, là thế lực mạng nhất trong mười thế lực lớn đương thời, không gì sánh nổi.

Hiện tại, lão Hoàng đế nói cho nàng biết, thành chủ của thành Luyện Ngục từng quỳ gối dưới chân váy của mẫu thân nàng. Chuyện này khiến Tô Lạc lập tức mất bình tĩnh. 

“Âu Dương bá bá, ngài nhớ không nhầm chứ?” Tô Lạc trợn mắt thật to.

“Âu Dương bá bá cũng không phải kẻ hồ đồ, sao có thể nhớ nhầm?” Lão Hoàng đế bị Tô Lạc nghi ngờ, tức giận đến trừng mắt, thổi râu.

Tô Lạc cười ha ha: “Chỉ là ta bất ngờ quá thôi mà.” 

Lão Hoàng đế hừ hừ hai tiếng: “Năm đó, mẹ ngươi giữ ta ở bên cạnh, nên những việc này là ta tận mắt chứng kiến, sao lại giả được!”

Tô Lạc nghiền ngầm mà xoa xoa cằm: “Mẹ ta sao lại giữ ngươi ở bên cạnh vậy?” Bà ta cũng không thích ngươi mà.

Nửa câu sau, Tô Lạc xuất phát từ nguyên tắc quan tâm đến chủ nghĩa nhân đạo, nên không có chọc thẳng vào nội tâm lão Hoàng đế. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.