Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 947: Bí mật của mẫu thân (4)



Lão Hoàng đế thấy Tô Lạc như thế, thì cười nói: “Nếu năm đó không có mẫu thân ngươi, thì Âu Dương bá bá sớm đã chết trong tay Quỷ Thứ rồi. Cho nên, ngươi muốn gì cứ nói, không cần khách sáo.”

Ơn cứu mạng, lúc này dựa vào quyền lực của ông ta mà báo đáp.

Tô Lạc dừng một chút, trong lòng âm thầm cân nhắc. 

Chuyện Linh Vũ Bộ là do viên đá nhỏ nói, hiện tại Âu Dương bá bá một khi đã không còn khách sáo như vậy, chi bằng…

Tô Lạc cũng không thể nói thẳng thừng quá, nàng giống như trầm ngâm mà hỏi: “Không biết trong tay Âu Dương bá bá có bí kíp tu luyện không?”

Lão Hoàng đế vuốt vuốt chòm râu ngắn ngủn, cười ha ha: “Tàng Thư Các của Tây Tấn có vô số bí kíp, từ sức mạnh cho tới tốc độ, ngươi đều có thể lấy, chẳng qua…” 

“Chẳng qua cái gì?” Tô Lạc cười hỏi.

Nhưng trong lòng nàng bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.

Quả nhiên, lão Hoàng đế nói: “Trừ bỏ tổ tông gia truyền Linh Vũ Bộ, còn lại ngươi thích cái gì thì cứ lấy cái đó.” 

Thần sắc Tô Lạc buồn bã, đáy mắt xuất hiện nỗi thất vọng, nói không nên lời.

Những bí kíp khác nàng đã có không ít rồi, nàng chỉ thiếu mỗi Linh Vũ Bộ thôi, vậy mà lão nhân gia lại không cho nàng.

Lão Hoàng đế có vẻ cũng nhìn ra tâm tình không tốt của Tô Lạc, ông ta thật cẩn thận mà giải thích: “Linh Vũ Bộ là bí kíp do tổ tông để lại, chỉ truyền cho nam, không truyền cho nữ, chỉ truyền cho con đích tôn, không truyền cho con thứ. Nếu trái lệnh thì sẽ bị thiên lôi đánh đó.” 

Lão Hoàng đế rất muốn đáp ứng yêu cầu của Tô Lạc, rất muốn làm nàng vui vẻ khoái hoạt, nhưng việc này do tổ tông quy định, ông ta có muốn cũng không thể vi phạm được.

Tô Lạc cười cười: “Yêu cầu này cũng thật hà khắc quá. Âu Dương bá bá, trong hoàng cung, người phù hợp với điều kiện trên chắc cũng không nhiều lắm?”

Lão Hoàng đế bất đắc dĩ, ưu sầu mà thở dài một tiếng: “Đâu phải không nhiều lắm? Vốn dĩ là chỉ có duy nhất một người thôi.” 

Tuy rằng biểu tình của lão Hoàng đế thoạt nhìn bất đắc dĩ, nhưng đáy mắt hắn lại không che giấu được vẻ đắc ý và tự hào.

Trong số các Hoàng tử, người có thể làm lão Hoàng đế tự hào, không nhiều lắm đâu.

Trong đầu Tô Lạc bỗng nhiên nhớ lại, tiểu Công chúa Ngọc Lâm từng nói với nàng chuyện này. 

Âu Dương Vân Khởi là hài tử mà Hoàng hậu để lại, toàn bộ hoàng cung chỉ có mình hắn là con vợ cả chân chính.

Quả nhiên, lão Hoàng đế cười ha ha: “Linh Vũ Bộ đã truyền cho Vân Khởi. Nếu người muốn có Linh Vũ Bộ, thì cũng chỉ có một cách thôi.”

Sắc mặt Tô Lạc hơi trầm xuống. 

Lão già này đang có chủ ý gì, đừng tưởng rằng nàng không biết. Còn không phải là muốn ghép mình thành đôi với Âu Dương Vân Khởi sao? Nàng sẽ không bao giờ thỏa mãn mong muốn của ông ta đâu!

Tô Lạc nghiêm mặt, lạnh lùng mà đứng dậy, xoay người lập tức bỏ đi.

Lão Hoàng đế vừa thấy, nôn nóng, tức khắc vẫy tay gọi nàng: “Nha đầu này thật là! Ngươi gấp gáp cái gì chứ? Lại đây lại đây, ngồi xuống rồi nói ngồi xuống rồi nói.” 

Tô Lạc liếc ông ta một cái, ngồi lại chỗ cũ.

Lão Hoàng đế biết Tô Lạc không vui, bấm bấm đầu ngón tay, nói với Tô Lạc: “Đứa nhỏ Vân Khởi này, người xem, ngoại hình tốt, thiên phú tốt, nhân phẩm tốt, tính tình cũng tốt. Sao nha đầu nhà người lại không vừa mắt chứ?”

“Nhân phẩm tốt?” Tô Lạc chuyển mắt, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm lão Hoàng đế: “Người chắc không?” 

Lão Hoàng đế bị ánh mắt nàng nhìn đến nỗi trong lòng ngứa ngáy, nhưng vì một lòng muốn bán nhi tử đi, nên ông ta vẫn trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên là tốt, nhân phẩm của nó là chuẩn cờ mờ nờ luôn!”

“Chuẩn cái đầu ngươi.” Tô Lạc tức giận mà trừng mắt: “Truyền nhân duy nhất của hoàng thất Âu Dương hả? Lão Hoàng đế, không thể không nói, mắt nhìn người của ngươi thật sự quá kém. Ngươi cứ chờ một ngày nào đó bị hắn phản bội đi!”

Năm đó, hai người quấn quýt với nhau mà mình còn bị dâm một nhát đến chết, thì hắn làm sao coi trọng lão Hoàng đế, cha ruột của Vân Khởi chứ? 

“Nha đầu nhà ngươi nói chuyện thật quá khó nghe.” Lão Hoàng đế cũng không giận, cười tủm tỉm nói: “Nếu không chúng ta đánh cuộc đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.