Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 953: Phía sau có truy binh (2)



Cô nương đang bị vây công mặc một chiếc váy màu tím xanh, dung nhan xinh đẹp thanh thoát.

Chỉ là, do bị một đám hắc y nhân vây công nên trên mặt nàng, trên người nàng đều là máu, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Ở trên đầu vai của nàng có một con Lam Tinh Linh mập mạp nho nhỏ đang ngồi. Hai con mắt vốn luôn mê mang của nó lúc này tràn đầy phẫn nộ, che kín tơ máu. 

Người bị vây công không phải ai khác mà chính là người đã đi và Tô Lạc khi trước – Tử Nghiên.

Tử Nghiên kiên trì đến bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, thực mau sẽ không chống đỡ được nữa.

Lúc này, mấy tên hắc y nhân liếc nhau, đáy mắt lướt qua ánh sáng độc ác tàn nhẫn. 

Ba tên hắc y nhân cuốn lấy Tử Nghiên, những người còn lại sau khi tính đúng phương hướng né tránh thì…

Hai tên trong số đó nhảy mạnh lên, chém lên đầu Tử Nghiên!

Hai người khác thì đánh về phía chân Tử Nghiên! 

Trên dưới trái phải trước sau, bốn phương tám hướng đường sống đều bị ngăn cản!

Cho dù Tử Nghiên có chắp cánh cũng không thể bay nổi!

Đáy mắt Tử Nghiên hiện lên ánh sáng tuyệt vọng, nàng thật sự không cam lòng. 

Thật vất vả mới có thể cọ chút may mắn của Tô Lạc, bắt được con Lam Tinh Linh đáng yêu này, đáng tiếc, nàng cuối cùng vẫn không có phúc nuôi nó đến lúc trưởng thành…

Mắt thấy bốn phương tám hướng đều có đao kiếm tàn nhẫn chém lại đây… Tử Nghiên tuyệt vọng nhắm mắt.

Ngay tại thời khắc mấu chốt này, Tô Lạc từ trên trời giáng xuống. 

“Chiến đấu!” Tô Lạc tức giận quát.

Và lúc đó, Tô Lạc tung hết toàn bộ át chủ bài trong tay!

Tiểu Thần Long bay lên, chỉ bằng một cú đá đã đạp nát đầu của hai kẻ đang tấn công chân của Tử Nghiên. 

Biến Dị Tương Tư Thụ cũng không cam lòng yếu thế, nó vươn hai căn dây leo, giống như hai cánh tay cường đại mạnh mẽ, chặt chẽ chụp lấy hai người đang bay tới trên không trung!

Hai người ở giữa không trung vốn dĩ đã sắp thành công, nhưng là, bọn họ hoàn toàn không thể tưởng được, ngay tại thời khắc mấu chốt này lại có một sợi dây leo to đùng bắt bọn họ lại, sau đó đột nhiên vứt ra xa!

Bọn họ hoàn toàn không thể khống chế thân thể của mình, bị vứt ra xa tít tắp! 

“Bộp! Bộp!” Đúng lúc này, Tiểu Thần Long lại tiếp tục ra tay, nhảy về phía hai người vừa bị vứt ra mà đánh hai quyền.

“A!” Hai người đau tới mức kêu thảm thiết một tiếng, phun ra một đống máu.

Biến Dị Tương Tư Thụ cũng không giận. 

Phương thức hợp tac này rất có lợi cho chúng nó.

Vì thế, cứ như vậy, Biến Dị Tương Tư Thụ cố định mục tiêu, Tiểu Thần Long chạy lên đánh đầu.

Một đứa giữ một đứa đánh, hai đứa nhóc chơi vui vẻ vô cùng, quả thực xem đây là trò chơi tốt nhất! 

Tô Lạc vốn muốn ra tay, nhưng hai đứa này vừa ra tới, nàng đã không còn đất dụng võ.

Tô Lạc gấp gáp đi đến chỗ của Tử Nghiên.

Tử Nghiên quay đầu lại nhìn thấy Tô Lạc, đầy mặt đều là ý cười: “Tiểu Lạc, ngươi không có việc gì? Thật sự là quá tốt…” 

Nói xong, thân hình của nàng bắt đầu lung lay, cơ hồ sẽ té ngã ngay lập tức.

Tô Lạc đỡ lấy nàng, quan tâm nói: “Trước ngồi xuống đã, ta giúp ngươi chữa thương.”

“Không chết được, giết hết đám người này trước lại nói tiếp.” Tử Nghiên giãy giụa múa may dao nhỏ lại muốn xông lên. 

Tô Lạc tức giận kéo nàng lại: “Những người này đều không đủ cho Tiểu Thần Long giết, ngươi phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Tô Lạc vừa đau lòng vừa chua xót mà nhìn nàng.

Lúc này, đầy đầu đầy cổ đầy người Tử Nghiên đều là máu, váy áo màu xanh tím đã không còn nhìn ra được màu sắc ban đầu nữa. 

Có thể thấy được mấy ngày nay nàng sinh hoạt thàm đến mức nào.

Tô Lạc thở dài, chân thành mà nhìn nàng: “Là ta liên lụy ngươi.”

Tử Nghiên không khách khí mà vẫy tay: “Việc này không có quan hệ đến ngươi.” 

Tô Lạc lắc đầu: “Không, người đuổi giết ngươi, là thủ hạ của Yên Hà lão yêu bà, mà người nàng chân chính muốn giết là ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.