Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 961: Mật báo (2)



Nghĩ như vậy, Tử Nghiên sùng bái mà nhìn to gan lớn mật Vân Khởi, giơ ngón tay cái với hắn: “Âu Dương Vân Khởi, ngươi thật sự rất có dũng khí!”

Dám nói dám làm! Tử Nghiên quả thật bội phục hắn đến chết.

Vân Khởi nhàn nhạt liếc Tử Nghiên một cái, cũng không thèm để ý lời nói của nàng. 

Thật ra hắn căn bản không biết chuyện Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân ở bên nhau, hơn nữa hắn cũng không biết Nam Cung Lưu Vân hiện giờ mạnh đến mức nào.

Tô Lạc lạnh lùng cười với Âu Dương Vân Khởi: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

Âu Dương Vân Khởi, quả nhiên xảo trá nham hiểm giống như kiếp trước vậy. 

Dựa vào một cái hộp Linh Vũ Bộ, mà hắn lại đi trước một bước, đến đỉnh núi Yến Vân Sơn chờ nàng.

Người này tính toán chi li, tâm cơ lòng dạ đều cực kỳ xấu xa. Nếu Tô Lạc không cẩn thận thì sẽ sập bẫy của hắn.

Ánh mắt Vân Khởi lạnh nhạt mà nhìn lướt qua Tử Nghiên đang háo hức mong chờ: “Vị cô nương này, có thể tránh đi một chút không?” 

Tử Nghiên tròn mắt, Âu Dương Vân Khởi muốn đuổi nàng đi, để hai người tự nhiên nói chuyện với nhau sao?

Tử Nghiên không quan tâm nàng, mà nhìn về phía Tô Lạc.

Ánh mắt Vân Khởi nhìn chăm chú Tô Lạc: “Trước kia, ở trên đỉnh núi Vân Lạc Phong…” 

Vân Khởi cố ý kéo dài thanh âm, cười như không cười mà nhìn Tô Lạc, đáy mắt có thứ gì đó chắc chắn.

Đáy lòng Tô Lạc hiện lên một tia tức giận.

Âu Dương Vân Khởi, ngươi thắng. 

Tô Lạc nhìn chằm chằm Vân Khởi, thần sắc không thay đổi, thanh âm bình tĩnh mà nói với Tử Nghiên: “Ngươi tránh đi trước đi.”

Tử Nghiên lập tức bị tổn thương.

Nàng còn muốn nghe nhiều chuyện, để báo cáo lại với Tam sư huynh mà. Vân Khởi đuổi nàng đi thì mặc kệ, hiện tại ngay cả Tô Lạc cũng đuổi nàng đi… Mối quan hệ giữa hai người có phải quá kì lạ hay không? 

Tử Nghiên cọ tới cọ lui, cuối cùng vẫn tránh xa một chút.

Nhưng mà, sau khi nàng đi vào chỗ khuất, thì trực tiếp lấy từ trong ống tay áo ra một con hạc giấy màu trắng.

Đây là con cuối cùng. 

Lúc bị đuổi giết, bao nhiêu lần đối mặt với tình thế cực kì nguy hiểm, đứng sát ở bờ vực sinh tử, nàng cũng không dùng đến con hạc giấy này, thì hiện tại, lại không thể không dùng.

Tử Nghiên lấy ra một cây bút lông ngỗng, xoát xoát viết lên cánh của hạc giấy mấy câu.

“Cảnh báo cảnh báo! Xuất hiện tiểu tam nam nhân! Còn không tới thì lão bà nhà ngươi sẽ bị cướp đi mất! Nhanh lên!” 

Vì muốn tăng thêm ngữ khí, tỏ vẻ tình huống lúc này là vạn phần nguy cấp, nên Tử Nghiên liên tục dùng một đống dấu chấm than.

Sau khi viết xong, Tử Nghiên nhìn lại một lượt. Sao khi đảm bảo đã viết hết tin tức cần truyền đi rồi, nàng thổi một hơi vào hạc giấy.

Hạc giấy bỗng nhiên biến hình. 

Trở thành một con hạc trắng lớn.

Hạc trắng vỗ vỗ cánh, bay nhanh về phía chân trời xa xa.

Nhìn hạc trắng bay xa, Tử Nghiên lúc này mới thoáng hô khẩu khí. 

Tam Sư Huynh! Bước tiếp theo trông cậy vào ngươi đó!

Không nói tới Tử Nghiên sau lưng làm trò mờ ám, tầm mắt chuyển về Tô Lạc bên này.

Sau khi đuổi Tử Nghiên đi, Tô Lạc trợn mắt, tức giận mà nhìn Vân Khởi: “Âu Dương Vân Khởi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” 

Vân Khởi vừa cười vừa nhìn Tô Lạc, tìm một cục đá sạch sẽ mà ngồi xuống, đồng thời vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ngữ khí ưu nhã ôn hòa: “Lại đây, ngồi xuống rồi từ từ nói.”

Tô Lạc không tán đồng mà trừng mắt với hắn: “Âu Dương Vân Khởi, nói đi, ngươi muốn cái gì?”

Vân Khởi cười như không cười mà nhướng mày: “Tô Lạc, ngươi thật thiếu kiên nhẫn.” 

Tô Lạc trực tiếp trừng hắn.

Vân Khởi lại cười cười: “Còn nhớ không? Lúc ngươi còn rất nhỏ, ta đã dạy ngươi, khi đàm phán, người thiếu kiên nhẫn thường thua ngay từ đầu.”

Tô Lạc thừa nhận, rất nhiều tri thức và kỹ năng của nàng đều là do Vân Khởi tự tay dạy dỗ, đều do hắn truyền thụ lại. 

Nhưng mà đối mặt với hắn, Tô Lạc lại tức muốn hộc máu, thiếu kiên nhẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.