Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 966: Nam Cung Lưu Vân (1)



Dây mây cường tráng theo tiếng động mà vỡ vụn, hư vô không gian bị đánh sụp đổ.


“Phụt!” Tô Lạc phun ra một ngụm máu tươi.


Thân hình Tô Lạc lơ lửng, nên mới không bị ngã xuống vực sâu. 


Cùng lúc đó, kiếm dài trong tay đám người áo đen, tổng cộng có mười hai thanh kiếm, mỗi cây đều vô cùng sắc bén.


Mỗi cây đều vung lên trời, rồi sau đó đồng loạt chém về phía Tô Lạc.


Ánh sáng phản chiếu trên lưỡi kiếm khiến người khác dường như không mở nổi mắt. 


Sát khí khủng bố giống như đại dương mênh mông sôi trào.


Đòn tấn công này cuồng bạo như thiên quân vạn mã, khiến cho không khí xung quanh phát ra âm thanh ma sát kịch liệt.


Mỗi một lưỡi kiếm đều như gió lốc, khiến người khác sợ hãi. 


Huống chi là mười hai thanh kiếm đồng thời bổ về phía Tô Lạc chứ?


“Tô Lạc!” Tử Nghiên nhìn thấy Tô Lạc như vậy, trực tiếp phát lạnh từ đầu đến chân, cả người cứng đờ.


Đôi mắt Vân Khởi héo rút, bàn tay gắt gao siết thật chặt. 


Có nên ra tay cứu giúp hay không? Đáy lòng hắn xẹt qua một tia do dự.


Ngay lúc hắn muốn xông lên…


“Huýt!” Giữa trời đất bỗng nhiên truyền đến một tiếng huýt gió lạnh băng. 


Từ xa xa, một thân ảnh màu đen đạp gió mà đến.


Đó là một nam nhân tuấn tú đến nỗi khiến người khác hít thở không thông.


Khí phách hắn như vậy, cả tản ra hơi thở lãnh ngạo, cảnh cáo người sống chớ đến gần. 


Tất cả đám người áo đen đều ngây ngẩn, lúc này, không ai dám lại gần hắn, cũng không ai dám nhìn thẳng hắn, giống như chỉ liếc hắn một cái, thì thân thể sẽ lập tức sụp đổ.


“Tam sư huynh!” Sau khi Tử Nghiên nhìn rõ ràng, nàng mừng rõ mà lớn tiếng gọi.


Người tới không phải ai khác, đúng là người mà Tử Nghiên đã mật báo, Nam Cung Lưu Vân. 


Sau khi hắn nhận được thư do hạc giấy của Tử Nghiên truyền tới, một khắc cũng không ngưng nghỉ, trực tiếp xé rách không gian, chạy đến chỗ này.


Nam Cung Lưu Vân đứng ở giữa không trung, ánh mắt lãnh ngạo mà nhìn phía dưới.


Khi nhìn thấy bảo bối nhà hắn bị người bao vây tấn công, trong đôi mắt đen nhánh kiêu căng từ xưa đến nay của hắn, nháy mắt xuất hiện tức giận như mưa rền gió dữ. 


Bảo bối của hắn, hắn còn không dám đụng đến, dù chỉ một ngón tay, vậy mà hiện tại lại bị người khác đuổi giết!


“Dám đuổi giết bảo bối của bổn vương, lá gan thật lớn.”


Lời còn chưa dứt, thân hình Nam Cung Lưu Vân đã hạ xuống giữa không trung. 


“Ngươi là ai?” Thủ lĩnh áo đen cảm nhận được áp lực của bậc cường giả trên người Nam Cung Lưu Vân, đáy lòng hiện lên một tia kinh hãi.


“Người đến giết lũ các ngươi.” Trong mặt Nam Cung Lưu Vân rõ ràng đang cười, nhưng mà đồng tử lại lạnh lẽo không có chút hơi ấm nào.


“Nàng là người mà Yên Hà tiên tử muốn giết, chẳng lẽ ngươi muốn cãi lời mệnh lệnh của chủ tử nhà ta?” Thủ lĩnh áo đen cố nén cảm giác sợ hãi trong lòng, kiên trì nói cho hết lời. 


Nhưng có thể rõ ràng nhìn thấy, thân hình hắn đang phát run, khớp hàm cũng lẩy bẩy.


“Yên Hà lão vu bà?” Nam Cung Lưu Vân cười rộ lên, xen lẫn hương bị lười biếng trong tiếng cười.


“To gan! Dám gọi chủ tử nhà ta như vậy!” Thủ lĩnh áo đen vừa kinh vừa sợ mà trừng mắt với Nam Cung Lưu Vân. 


Đôi mắt Nam Cung Lưu Vân giống như mắt chim ưng trong đêm đen.


“Những lời này, coi như di chúc của ngươi đi.” Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân lạnh băng mà phóng khoáng.


Vô thanh vô tức, hắn giơ tay vẽ ấn kí. 


Rất nhanh, trong hư không lập tức xuất hiện một cái khe hở, vô số lưỡi dao gió lơ lửng giữa không trung.


“Chết tiệt! Chạy nhanh đi!” Thủ lĩnh áo đen có hiểu biết hơn đám người áo đen còn lại nhiều.


Hắn vừa nhìn thấy độ dày của mấy lưỡi dao gió lớn nhỏ kìa, tức khắc đoán được uy lực chúng nó rất khủng bố.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.