Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 97: Tìm U Thăm Bảo (3)



Bao gồm Tử Hỏa dược đỉnh, đều là bảo bối mà luyện dược sư tha thiết ước mơ.

Trên đại lục, vô số cao thủ vì lấy lòng luyện dược sư mà tìm bản đơn thuốc Vô Danh này, nhưng dù có tìm sạch cả đại lục cũng không ai tìm được. Lại không ngờ rằng, lần này đuổi giết Tô Lạc, nàng thế nhưng chó ngáp phải ruồi tìm được rồi, còn tìm được Tử Hỏa dược đỉnh nữa.

Trong lúc nhất thời, Nộn Lục mừng đến mức phát điên!

Toàn thân nàng run rẩy, kích động liên tục, đến mức cả người đều phải nhảy dựng lên.

Nàng duỗi tay muốn lấy đơn thuốc kia, nhưng thực mau, nàng rụt tay lại.

Nàng không dám, nàng sợ chết.

Bởi vì những thi thể nằm trên mặt đất nói cho nàng biết, Tử Hỏa lão nhân tuyệt đối là cao thủ dùng độc, đồ vật của hắn không phải ai cũng có thể nhúng chàm.

“Ngươi, lại đây!” Nộn Lục gác kiếm lên cổ Tô Lạc, dùng ánh mắt lạnh băng mà nhìn nàng.

“Ngươi muốn giết người diệt khẩu?” Khóe miệng Tô Lạc giơ lên một mạt cười như không cười.

“Giết người diệt khẩu?” Nộn Lục cười ha ha: “Xác thật phải giết người diệt khẩu, nói cách khác, nếu là sự việc tại nơi này truyền ra, sẽ mang đến phiền phức cho Dao Trì cung của chúng ta, cho nên, ngươi phải chết.”

“Vậy sao?” Tô Lạc cười nhạt, vừa vặn, nàng cũng có chủ ý giống vậy.

“Nhưng hiện tại ngươi còn chưa chết được.” Nộn Lục dùng trường kiếm bức Tô Lạc, quát: “Lấy đơn thuốc Vô Danh lại đây.”

Đồ vật ở nơi này Nộn Lục đều muốn chiếm cho riêng mình, nhưng là nàng ngay cả chạm vào cũng không dám.

Đây rõ ràng là lấy nàng làm chuột bạch! Đáy lòng Tô Lạc hiện lên một tia lạnh lẽo, tầm mắt rơi xuống thi thể trên mặt đất, một trong số đó có cắm một thanh dao.

Con dao phiếm lên ánh sáng lạnh lùng.

“Được.” Tô Lạc không cự tuyệt, nàng từng bước một đi tới, trên mặt mang theo nụ cười vô hại.

“Mau cầm lấy!” Nộn Lục quát lạnh một tiếng.

Nàng phải dùng Tô Lạc tới thử độc, thử xem nó có độc hay không.

Tại thời khắc quan trọng như thế này, nàng tuyệt đối không thể chết được. Phát hiện huyệt động của Tử Hỏa lão nhân, công lao như vậy ai có thể so được? Có công lao này, sau này ngay cả tiện nhân Cầm Ninh cũng phải ở dưới trướng mình.

Hoặc là, nàng cầm mấy thứ này xa chạy cao bay, đây cũng là chủ ý không tồi. Nộn Lục nhanh chóng suy nghĩ.

Tô Lạc nhìn sắc mặt Nộn Lục biến đổi không ngừng, đáy mắt hiện lên một tia cười lạnh.

Ngu xuẩn chưa hiểu việc đời.

Nhưng là Tô Lạc lại bất động thần sắc, khi tay nàng đụng tới quyển sách kia, trong miệng mặc niệm: “Thu.”

Bỗng nhiên, quyển sách trong nháy mắt biến mất.

“Sao lại thế này? Sách đâu?” Tô Lạc ra vẻ kinh ngạc, kinh hoảng thất thố mà kêu to.

Nộn Lục khó có thể tin.

Nàng vừa rồi luôn nhìn chằm chằm, tầm mắt căn bản không rời khỏi tay Tô Lạc, nhưng là nàng lại trơ mắt mà nhìn quyển sách kia chợt lóe rồi biến mất.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang êm đẹp sao lại biến mất?

Này thật sự gặp quỷ!

Nộn Lục có thể xác định, trong thời gian ngắn như vậy, Tô Lạc căn bản không có cơ hội gian lận. Đáng tiếc dù nàng có đoán như thế nào cũng đoán không được Tô Lạc lại là pháp sư không gian, trên người nàng mang theo một cái không gian tùy thân.

Cho nên, phản ứng đầu tiên của Nộn Lục chính là nhảy đến kệ sách không ngừng tìm.

Lúc này Tô Lạc lại cúi người, làm bộ tìm, lặng lẽ rút con dao ra.

Nhìn Nộn Lục đang tập trung hết sức để tìm đơn thuốc thượng cổ, Tô Lạc gợi lên một nụ cười giả tạo gian tà lạnh băng.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.