Thần sắc Tô Lạc phức tạp mà nhìn hai nam nhân kia.
Thân hình Vân Khởi sau đó nhanh chóng đứng thẳng lại, hắn cười lạnh lùng: “Xem ra Tấn Vương điện hạ cũng chỉ là như thế.”
Thiên Ngoại Phi kiếm.
Tuyệt thế sát chiêu của Nam Cung Lưu Vân.
Vân Khởi hiện tại đã biết được thân phận của Nam Cung Lưu Vân.
Hắn đã đoán trước được chuyện này.
Bởi vì hắn biết, mắt nhìn người của Tô Lạc của hắn không kém, người mà nàng nhìn trúng, ít nhất cũng phải là nhân vật giống như hắn.
Đôi mắt lạnh lùng của Nam Cung Lưu Vân nheo lại, không giận mà cười: “Âu Dương Vân Khởi, chẳng lẽ ngươi cho rằng Thiên Ngoại Phi kiếm, cũng chỉ có một chiêu này?”
Nói xong, thanh kiếm trong tay Nam Cung Lưu Vân bỗng nhiên phóng lên cao, tách thành hai thanh kiếm.
Hai thanh kiếm, một đen một trắng, lao thẳng về phía Vân Khởi.
Tốc độ quả thực vô cùng khủng bố!
Hai thanh kiếm, một trước một sau, xếp thành trận thế, tuyệt thế sát chiêu. Ai cũng không tránh khỏi!
Không gian dường như yên lặng trong một giây này.
Hai thanh kiếm, một đen một trắng, xẹt qua trước mặt Tô Lạc, trong mắt Tô Lạc bỗng nhiên lóe sáng, hình như có phát hiện gì đó.
Nhưng bởi vì tốc độ thật sự quá nhanh, Tô Lạc còn chưa kịp lĩnh ngộ được chân lý gì thì hai thanh kiếm kia cũng đã bay về phía Vân Khởi.
Khi tất cả mọi người cho rằng, lần này Vân Khởi chắc chắn phải chết, không còn nghi ngờ gì nữa, thì lúc hai thanh kiếm kia dường như hoàn toàn xuyên qua thân thể Vân Khởi…
“Xoẹt!”
Dường như trong chớp mắt, thân thể Vân Khởi bỗng nhiên trở nên trong suốt, mắt thường không thể nhìn thấy được.
Sao lại thế này?
Đáy mắt Tô Lạc hiện lên một tia nghi hoặc.
Vân Khởi làm thế nào biến mất được?
Tử Nghiên bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, bàn tay siết chặt, kích động mà múa may phía trước: “Ẩn Thân Thuật! Âu Dương Vân Khởi lại học được Ẩn Thân Thuật đã mất tích rất lâu trên đại lục sao?”
Ẩn Thân Thuật? Sao lại có thứ huyền diệu như vậy chứ?
Ánh mắt Tô Lạc nhìn về chỗ Vân Khởi đứng khi nãy.
Chỗ đó trống không, hoàn toàn không biết Vân Khởi đã trốn đi nơi nào.