Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 970: Nam cung lưu vân (5)



Thấy Nam Cung Lưu Vân không tin, nét trào phúng trên khóe miệng Âu Dương Vân Khởi càng thêm rõ ràng: “Nhưng đó là sự thật!”

Rõ ràng hắn biết Tô Lạc sớm hơn, rõ ràng hắn và Tô Lạc ở bên nhau sớm hơn. Hiện tại, dựa vào cái gì muốn cướp nàng khỏi hắn?

Vân Khởi siết chặt nắm tay, trong lòng lạnh băng. 

Tô Lạc cuối cùng là của hắn, phải là của hắn!

Trong đôi mắt đen nhánh như mực của Nam Cung Lưu Vân hiện lên một tia cuồng nộ.

Còn dám nói hắn biết Tô Lạc sớm hơn mình sao? Quả thực muốn chết mà. 

Mặc kệ hắn biết Tô Lạc trước mình, mặc kệ hắn có muốn cướp nàng đi, chỉ cần hắn chết thì mọi thứ đều sẽ kết thúc.

Nam Cung Lưu Vân tin chắc như vậy.

Trong tay Nam Cung Lưu Vân đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm dài. 

Lưỡi kiếm sáng quắc, phản chiếu ánh sáng lóng lánh giữa không trung.

Hắn phi thân đi, y phục đen nhánh như mực, nồng nhiệt mà gợi cảm.

Nhanh, thật sự là quá nhanh! 

Nam Cung Lưu Vân và kiếm hợp nhất thành một, mũi kiếm hướng thẳng đến yết hầu của Vân Khởi.

Dựa vào tốc độ và thực lực của Nam Cung Lưu Vân, Vân Khởi tuyệt đối không thể tránh được.

Đôi mắt Tô Lạc hơi co lại, bàn tay theo bản nàng mà giơ lên. 

Vân Khởi… cứ như vậy mà chết sao?

Tô Lạc không rõ trong lòng mình rốt cuộc suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy tự nhiên lại mông lung, không biết làm sao, không biết nên phản ứng thế nào.

Vân Khởi hoàn toàn không ngờ rằng, Nam Cung Lưu Vân vừa nói xong, đã lập tức ra tay. 

Lúc mũi kiếm của Nam Cung Lưu Vân chạm tới yết hầu của hắn, thì hắn mới có phản ứng!

Sát chiêu sắc bén, tàn nhẫn như vậy, làm thế nào để tránh được đây?

Đối mặt với tình thế nghìn cân treo sợi tóc, thân hình Vân Khởi nháy mắt khụy xuống, lưỡi kiếm sượt qua, tước lại một lọn tóc. 

Đồng thời, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Vân Khởi, xuất hiện một vết cắt hẹp dài.

Tuy rằng bị thương, nhưng chung quy vẫn tránh thoát được sát chiêu kia.

Tử Nghiên tiếc nuối mà lắc đầu: “Đáng tiếc, quá đáng tiếc…” 

Thần sắc Tô Lạc phức tạp mà nhìn hai nam nhân kia.

Thân hình Vân Khởi sau đó nhanh chóng đứng thẳng lại, hắn cười lạnh lùng: “Xem ra Tấn Vương điện hạ cũng chỉ là như thế.”

Thiên Ngoại Phi kiếm. 

Tuyệt thế sát chiêu của Nam Cung Lưu Vân.

Vân Khởi hiện tại đã biết được thân phận của Nam Cung Lưu Vân.

Hắn đã đoán trước được chuyện này. 

Bởi vì hắn biết, mắt nhìn người của Tô Lạc của hắn không kém, người mà nàng nhìn trúng, ít nhất cũng phải là nhân vật giống như hắn.

Đôi mắt lạnh lùng của Nam Cung Lưu Vân nheo lại, không giận mà cười: “Âu Dương Vân Khởi, chẳng lẽ ngươi cho rằng Thiên Ngoại Phi kiếm, cũng chỉ có một chiêu này?”

Nói xong, thanh kiếm trong tay Nam Cung Lưu Vân bỗng nhiên phóng lên cao, tách thành hai thanh kiếm. 

Hai thanh kiếm, một đen một trắng, lao thẳng về phía Vân Khởi.

Tốc độ quả thực vô cùng khủng bố!

Hai thanh kiếm, một trước một sau, xếp thành trận thế, tuyệt thế sát chiêu. Ai cũng không tránh khỏi! 

Không gian dường như yên lặng trong một giây này.

Hai thanh kiếm, một đen một trắng, xẹt qua trước mặt Tô Lạc, trong mắt Tô Lạc bỗng nhiên lóe sáng, hình như có phát hiện gì đó.

Nhưng bởi vì tốc độ thật sự quá nhanh, Tô Lạc còn chưa kịp lĩnh ngộ được chân lý gì thì hai thanh kiếm kia cũng đã bay về phía Vân Khởi. 

Khi tất cả mọi người cho rằng, lần này Vân Khởi chắc chắn phải chết, không còn nghi ngờ gì nữa, thì lúc hai thanh kiếm kia dường như hoàn toàn xuyên qua thân thể Vân Khởi…

“Xoẹt!”

Dường như trong chớp mắt, thân thể Vân Khởi bỗng nhiên trở nên trong suốt, mắt thường không thể nhìn thấy được. 

Sao lại thế này?

Đáy mắt Tô Lạc hiện lên một tia nghi hoặc.

Vân Khởi làm thế nào biến mất được? 

Tử Nghiên bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, bàn tay siết chặt, kích động mà múa may phía trước: “Ẩn Thân Thuật! Âu Dương Vân Khởi lại học được Ẩn Thân Thuật đã mất tích rất lâu trên đại lục sao?”

Ẩn Thân Thuật? Sao lại có thứ huyền diệu như vậy chứ?

Ánh mắt Tô Lạc nhìn về chỗ Vân Khởi đứng khi nãy. 

Chỗ đó trống không, hoàn toàn không biết Vân Khởi đã trốn đi nơi nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.