Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 971: Nam cung lưu vân (6)



Tầm mắt Tô Lạc chuyển về hướng Nam Cung Lưu Vân.

Vân Khởi chạy thoát, Nam Cung Lưu Vân có phẫn nộ không?

Lúc này, khóe miệng Nam Cung Lưu Vân chậm rãi vẽ lên một nụ cười tà quyến rũ: “Ẩn Thân Thuật? Xì, xem ngươi có thể trốn đến khi nào.” 

Nam Cung Lưu Vân học rộng hiểu nhiều, đọc nhiều sách vở, đã từng dành ba năm để đọc hết toàn bộ thư viện của đế đô, cho nên có rất ít thứ trên thế giới này mà hắn không biết.

Ẩn Thân Thuật nghe thật xa lạ đối với rất nhiều người, nhưng Nam Cung Lưu Vân lại biết đến nó.

Sơ cấp Ẩn Thân Thuật chỉ có hiệu quả trong mười giây. 

Bỗng nhiên, đáy mắt Nam Cung Lưu Vân lướt qua một nét cười lạnh trào phúng.

Bởi vì hắn cảm nhận thấy một thân ảnh âm lạnh đang tiến tới sau lưng hắn.

Vân Khởi, thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới. 

Ngươi có thời gian mười giây để chạy trốn, nhưng ngươi lại không chạy.

Linh lực trên người Nam Cung Lưu Vân đột nhiên ngưng tụ lại, tạo thành một chiếc áo giáp dày nặng xung quang người hắn.

Nhưng người khác lại không nhìn thấy được. 

“Răng rắc!” Một chưởng lực từ từ đánh về phía Nam Cung Lưu Vân, cùng lúc đó, thân hình Vân Khởi cũng dần dần hiện ra.

Đây là đòn chí mạng mà Vân Khởi dùng toàn bộ sức lực của mình!

Trong lúc nhất thời, trong không khí phát ra tiếng nổ thật lớn, kinh thiên động địa, chấn động cả một vùng rộng lớn. 

Tô Lạc ở cách đó khá xa, nhưng nàng cũng bị ảnh hưởng bởi chưởng lực kia, phun ra một ngụm máu.

Tử Nghiên còn thảm hơn cả Tô Lạc.

Miệng vết thương của nàng khó khăn lắm mới đóng vảy lại được, giờ chịu ảnh hưởng của chưởng lực, toàn bộ vết thương nứt toác lần nữa, máu tươi phun như suối. 

Mặc dù chỉ là chịu ảnh hưởng từ xa, mà Tô Lạc và Tử Nghiên đã thảm như vậy, thì có thể biết được lực đạo Nam Cung Lưu Vân phải nhận lớn đến nhường nào.

Bị chưởng lực bất ngờ đánh tới, Vân Khởi cho rằng, Nam Cung Lưu Vân ít nhất cũng phải trọng thương.

Nhưng mà, hắn lại quá xem thường thực lực hiện tại của Nam Cung Lưu Vân. 

Chỉ thấy Nam Cung Lưu Vân chậm rãi hồi phục lại tinh thần, ánh mắt, giống như hắn đang ở trên mây, thấp thấp nhìn xuống chúng sinh vạn vật.

Hắn bình tĩnh mà giương khóe miệng lên, trào phúng nhìn Vân Khởi: “Đây là toàn bộ thực lực của ngươi hả?”

Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân lúc này vẫn như bình thường, hành động không có gì khác lạ, hắn rõ ràng không bị thương tổn chút nào. 

Thần sắc Vân Khởi đông cứng trong tích tắc, nhất thời, hắn không nói được lời nào.

Nam Cung Lưu Vân lạnh nhạt như thần tiên: “Ngươi quá yếu!”

Dồn toàn bộ sức lực của Vân Khởi, mà vẫn không phá được lớp phòng ngự của Nam Cung Lưu Vân, thì còn quyết đấu gì chứ? Hai người vốn dĩ không ở cùng đẳng cấp. 

Thân hình Vân Khởi nháy mắt cứng đờ, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết mà nhìn chằm chằm Nam Cung Lưu Vân.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận rằng, Nam Cung Lưu Vân mạnh hơn hắn.

Hơn nữa, không phải chỉ mạnh hơn một ít. 

Hắn còn không phá được lớp phòng ngự của người ta, mà muốn nghĩ đến chuyện giết được người ta sao?

Trong lúc nhất thời, trên mặt Vân Khởi lúc sáng lúc tối, không rõ hắn đang nghĩ gì.

Mắt Nam Cung Lưu Vân như sao băng, ngữ điệu bằng phẳng: “Ngươi muốn chết như thế nào?” 

Ngực Tô Lạc hơi cứng lại.

Nam Cung Lưu Vân không phải quá kiêu ngạo rồi sao? Đối phương dù sao cũng đã từng vang danh cùng với hắn, hiện tại, hắn lại bắt đối phương tự lựa chọn cách chết cho mình?

Sắc mặt Vân Khởi cứng đờ, nhưng mà, hắn rất nhanh mà cười lạnh ra tiếng: “Ngươi không dám giết ta.” 

Vân Khởi không hề sợ hãi mà nhìn Nam Cung Lưu Vân, ánh mắt sáng quắc, hoàn toàn chắc chắn.

Ống tay áo Nam Cung Lưu Vân tung bay, giống như ngay sau đó lập tức sẽ lấy mạng hắn.

Nhưng Vân Khởi lại cong cong khóe môi: “Nếu ngươi giết ta, cả đời Tô Lạc sẽ không tha thứ ngươi.” 

Một câu này của Vân Khởi, lại kéo Tô Lạc, đang đứng ngoài cuộc, vào.

Những lời này, giống như mặt hồ yên tĩnh, bỗng nhiên, có một ngọn núi thật lớn đáp xuống, tức khắc gây sóng to gió lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.