Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 972: Nam cung lưu vân (7)



Tô Lạc đứng bất động tại chỗ, đôi mắt ngạc nhiên mà nhìn Vân Khởi.

Sau khi hắn ra tay giết nàng, mà hắn còn mặt mũi nói ra những lời hợp tình hợp lý như vậy sao?

Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân hướng về phía Tô Lạc. 

Vừa chớp mắt nhìn thấy Tô Lạc, đôi mắt hắn chợt lóe.

Trước đó, bởi vì hắn tin lời Tử Nghiên nói rằng, nha đầu sắp bị cướp đi, nên giận chó đánh mèo với nàng. Sau đó, hắn tức giận, nôn nóng muốn giết đối thủ, nên cũng không nhìn đến nàng.

Lúc đó, hắn xác thật có chút giận dỗi, nhưng hiện tại… 

Sau khi Nam Cung Lưu Vân nhìn thấy dung mạo của Tô Lạc, trong lòng hắn tức khắc kinh hãi. Hắn trực tiếp ném Vân Khởi sang một bên.

Hắn bước nhanh tới chỗ Tô Lạc, cuối cùng bước chân ngừng lại, cách khoảng ba bước trước mặt Tô Lạc. Đôi mắt như bầu trời sao của hắn ngơ ngẩn mà nhìn Tô Lạc, sau một lúc lâu vẫn không thốt nên lời.

Tiểu Thần Long đang đứng trên vai cô nương này, vậy thì đây chắc chắn là Lạc nha đầu, không thể nghi ngờ được. 

Nhưng… Nam Cung Lưu Vân khó khăn mà nuốt nuốt nước miếng.

Cô nương này quá xinh đẹp, khiến hắn thiếu chút nữa bị hoảng loạn.

Lúc này, trong mắt Nam Cung Lưu Vân, Vân Khởi gì đó đều bị bỏ qua một bên rồi, hắn chỉ còn chú ý tới Tô Lạc thôi. 

“Ngươi…” Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân hơi thấp thỏm, có chút lo sợ mà nhìn Tô Lạc, thử gọi nàng một tiếng: “Tô Lạc?”

Tô Lạc quả thực muốn trợn trắng mắt. Tên nam nhân này lại không nhận ra nàng?

Tô Lạc tức giận gật gật đầu. 

Biểu tình này, ánh mắt này, tuyệt đối là của Lạc nha đầu nhà hắn, không sai được!

“Mặt của ngươi… làm thế nào…” Thần sắc Cung Lưu Vân không bình tĩnh nổi, trong hai tròng mắt đen nhánh như mực, lấp lóe sao trời.

“Ngươi thích không?” Tô Lạc không trả lời mà hỏi ngược lại. 

Nàng híp nửa mắt, cười nhìn hắn.

Nam Cung Lưu Vân vội vàng gật đầu không ngừng: “Thích! Đương nhiên là thích rồi!”

“Cũng may mắn là xinh đẹp hơn, chứ nếu mà xấu xí đi thì ngươi sẽ không thích.” Tô Lạc cố ý đá đểu hắn. 

Nam Cung Lưu Vân vội xua tay phủ nhận: “Làm gì có! Mặc kệ Lạc nha đầu biến thành cái gì, bổn vương đều thích hết!”

Lúc này, bộ dáng Nam Cung Lưu Vân nghiêm trang, quả thực giống như con nít, khí phách vương giả vừa nãy đã biến đâu mất.

Tử Nghiên nhìn đến trợn ngược mắt… 

Người trước mặt này ấu trĩ giống như đứa con nít, đây thật sự là tam sư huynh của nàng, kẻ mà ngươi sống chớ nên lại gần sao?

Tử Nghiên dụi dụi mắt, lại dụi dụi thêm lần nữa, rốt cuộc xác định cảnh tượng trước mắt này không phải ảo giác.

Mày Vân Khởi không tự giác mà nhăn lại. 

Hai thân ảnh kia, một cao một thấp, đứng đối diện.

Nam nhân tuấn mỹ vô song, nữ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Hai người giống như một đôi thần tiên, lưu luyến quanh quẩn. 

Thật là một bức tranh đôi thần tiên đẹp đẽ.

Ánh mắt hắn âm lệ mà nhìn chằm chằm hai người kia, trong lúc nhất thời, thần sắc cao thâm khó đoán…

Lúc này, sau lúc ban đầu hoảng sợ, trong mắt Nam Cung Lưu Vân xuất hiện một tia lo lắng. 

Mấy ngón tay trắng nõn của hắn lướt trên khuôn mặt Tô Lạc, vừa thương tiếc vừa lo lắng mà nhìn ngắm nàng: “Thật ra, Tô Lạc trước kia cũng rất xinh đẹp.”

“Phải.” Tô Lạc tỏ vẻ đồng ý. Khuôn mặt thanh tú xinh xắn kia, nàng cũng rất thích.

Nam Cung Lưu Vân cẩn thận lựa chọn từ ngữ, dùng cách thức uyển chuyển nhất để nói: “Bổn vương chauw bao giờ ghét bỏ dung mạo của người, sao ngươi lại để chuyện đó trong lòng như vậy?” 

“Hả?” Thái dương Tô Lạc giật giật, không rõ lí do.

Nam Cung Lưu Vân vô cùng đau lòng mà thở dài: “Động dao kéo lên mặt, có phải rất đau không? Sao lại phải làm vậy? Bổn vương thích ngươi, dù ngươi có như thế nào, thì bổn vương đều thích.”

Tô Lạc rốt cuộc hiểu rõ ẩn ý thật sự trong lời nói của Nam Cung Lưu Vân. 

Thằng nhãi này lại cho rằng, mình so đo với dung mạo của hắn, nên trong lòng tự ti, rồi sau đó đi sửa mặt sao?

Trong đôi mắt Tô Lạc xuất hiện hai ngọn lửa, bùng cháy rồi lan ra khắp nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.