Đúng lúc này, phía sau Tô Lạc bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen.
Bóng đen kia chậm rãi tiếp cận Tô Lạc.
Tô Lạc đang đắm chìm trong bi thương, tuy rằng sự nhạy bén bị chậm lại không ít, nhưng đối diện nguy hiểm chết người đã thành bản nảng, nên khiến nàng tự nhiên quay đầu lại.
Vừa nhìn thấy bóng người kia, sắc mặt nàng nháy mắt cứng đờ, sống lưng dần dần lạnh toát.
Người trước mắt toàn thân được bao phủ trong áo choàng màu đen, thân mình mảnh khảnh, khiến cho áo choàng rộng thùng thình, trong mưa gió tung bay phấp phới.
Khuôn mặt của người đó bị chiếc mũ màu đen che kín mít, nhưng từ hơi thở có thể nhận ra. Tô Lạc đã biết bà ta là ai.
Tô Lạc hít sâu một hơi, theo bản năng mà lui về phía sau một bước.
Kẻ mặc áo choàng đen thần bí kia vươn bàn tay trắng nhỏ dài lên, bỏ mũ xuống.
Chiếc mũ màu đen bị kéo xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, bừng sáng bốn phía.
Yên Hà tiên tử!
Đôi mắt Tô Lạc tức khắc co chặt lại.
Yên Hà tiên tử nhìn Tô Lạc, đáy mắt ánh lên tia sáng ngoan độc.
Tô Lạc theo bản năng mà lui lại phía sau một bước.
Bởi vì nàng có thể nhìn thấy rõ ràng sự phẫn nộ và hận thù trong mắt Yên Hà lão vu bà.
Trước đó, nàng vì chạy trốn, mà dùng hòn đá nhỏ đốt ngực não vu bà thành máu thịt lẫn lộn.
Hiện tại, lão vu bà đã tìm được nàng, thì còn có thể có chuyện tốt gì chứ?
Khóe môi Yên Hà lão vu bà treo lên một nụ cười dữ tợn lạnh lẽo, từng bước, chậm rãi tiến về phía Tô Lạc.
Tô Lạc theo bản năng mà từng bước lui lại.
Bốn phía, cuồng phong gào thét.
Từng giọt từng giọt ngọc châu rơi xuống, đập vào mặt, có chút đau.
Yên Hà lão vu bà âm lãnh mà kéo khóe miệng lên: “Nha đầu thúi, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi. Chịu chết đi!”
Trong lòng Tô Lạc nôn nóng, thần sắc lại bình tĩnh như lúc ban đầu.
“Lão vu bà, lần trước viên đá nhỏ sao lại không nổ chết ngươi nhỉ?” Tô Lạc hít hít mũi, cười như không cười mà liếc xéo đối phương.
Đó là nỗi đau lớn nhất trong lòng Yên Hà tiên tử.
Nghe thấy thế, bà ta giương nanh múa vuốt mà muốn bổ về phía Tô Lạc, xé nàng thành cát bụi.
Tô lạc giơ tay lên: “Khoan!”
“Nể mặt sư phụ ngươi, nói đi! Ngươi có muốn để lại lời trăn trối gì không?” Khóe miệng Yên Hà tiên tử run nhè nhẹ, có thể thấy được, bà ta đã giận tới cực điểm.
Tô Lạc nhàn nhạt mà cười: “Sư phụ ta? Lão vu bà, ta đã đưa tin đến chỗ sư phụ rồi.”
“Tin gì?” Yên Hà tiên tử có một dự cảm không tốt.
“Lời trăn trối đó.” Tô Lạc tỏ vẻ dĩ nhiên mà nói: “Nếu ta chết, thì hung thủ là ngươi, lão vu bà!”
Yên Hà tiên tử tức giận đến thiếu chút nữa bốc khói!
Bà ta không ngờ rằng, nha đầu thúi này lại giảo hoạt như thế, trước đó còn để lại di chúc.
Nhưng mà, Yên Hà tiên tử cũng không phải ngu ngốc, sẽ không vì như thế mà không dám ra tay.
Nàng lạnh lùng cười: “Vậy thì sao? Sư phụ ngươi vốn dĩ không thích ra. Nếu không thể khiến hắn yêu ta, vậy hận ta cũng được.”
Thần sắc Tô Lạc hơi hơi cứng đờ.
Mạch não của lão vu bà khác hẳn với người bình thường, có khuyên bảo cũng vô ích.
Hôm nay nàng phải làm như thế nào, mới có thể chạy thoát an toàn? Hiện tại, nàng cố ý kéo dài thời gian, nhưng Nam Cung Lưu Vân thật sự sẽ quay lại tìm nàng sao?
Không, lão vu bà là cường giả tuyệt thế lâu đời, Nam Cung chắc là không đối phó được bà ta, quay lại thì cũng chết vô nghĩa thôi…
Yên Hà tiên tử từng bước tiến về phía Tô Lạc, khóe môi vẽ lên nụ cười giả tạo, dữ tợn.
Tô Lạc cũng từng bước lui về phía sau, cuối cùng không còn đường lui nữa, phía sau lưng nàng là một gốc cây cổ thụ ngàn năm.
Yên Hà tiên tử bỗng nhiên lạnh lùng cười: “Sao nào, ngươi cố ý kéo dài thời gian, để chờ người yêu ngươi tới cứu hả?”
Bàn tay Tô Lạc siết chặt lại, hơi hơi căng thẳng.
Lão vu bả không hổ là lão vu bà, hóa ra bà ta cái gì cũng biết.