Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

Chương 3: 3: Đã Đến Kinh Đô




Tác giả: Chi U Cửu
Người đào hố: Thì Là Thì Là????
Thời gian cập nhật: 05/12/2022
Chương 3: Đã đến kinh đô
Chiết Tịch Lam theo đoàn xe rời đi hơn hai tháng, quen thuộc nhất chính là Kim Đản cùng Ngân Đản bên người Thịnh Trường Dực, tiếp theo là Thịnh Sóc.

Ba người bọn họ thường xuyên đến tặng đồ.
Kim Đản cùng Ngân Đản là một đôi huynh đệ, theo bọn họ nói, hai người cũng không phải thân huynh đệ, chỉ là lúc được chọn làm người theo bên người thế tử gia, đúng lúc Vân Vương gia mua hai cái trứng điêu khắc làm bằng vàng và bạc, thế là đã có hai cái tên mà bọn họ cũng không thích này.
Hai người rất hâm mộ Thịnh Sóc.
"Tên Sóc ca là do thế tử gia lấy, dễ nghe."
Hôm nay Kim Đản đến tặng trái cây mới mua được từ nội thành Kế Châu, nhịn không được lại oán trách một lần nữa, có thể thấy hắn thật sự không thích cái tên này.
Sau đó mới nói chính sự: "Đã đến thành Kế Châu, kinh đô cũng không còn xa, năm sáu ngày nữa là có thể đến rồi."
Chiết Tịch Lam nhận trái cây, chân thành nói cảm ơn.

Chiết Bá Thương đứng ở một bên, ngửa đầu hâm mộ nhìn Kim Đản: "Nếu tương lai đệ có thể cao lớn như huynh thì tốt rồi."
Kim Đản đắc ý cười ha hả.

Hắn có vóc dáng cao lớn, thanh âm vang dội như chuông, cười lên như vậy khiến người ta bị chấn động đến đau tai, Chiết Tịch Lam không khỏi lui ra sau một bước, lúc này Thịnh Trường Dực cũng đang đi ngang đây, nghe thấy tiếng cười nên nhìn qua, liền thấy Kim Đản cười thật giống như đóa hoa loa kèn đang đung đưa trước mặt tiểu cô nương.
Hắn khẽ nhíu mày, nói với Thịnh Sóc đang ở bên cạnh: "Gọi hắn trở về."
Thịnh Sóc đang muốn gọi thì lại nghe thấy Thế tử gia nói: "Bỏ đi, chúng ta đi qua đó."
Hai người đi qua, Chiết Tịch Lam đang muốn hành lễ, Thịnh Trường Dực vẫy vẫy tay: "Đi ra bên ngoài, không cần đa lễ."
Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau kể từ sau khi nói chuyện ở cổng thành.
Hắn hỏi: "Trên đường đi vẫn ổn?"
Chiết Tịch Lam gật đầu, cười nói: "Người cho xiêm y, ấm áp vô cùng, còn được ăn hết các món ăn ở các thành trì trên đường đi, ăn rất ngon."
Thịnh Trường Dực ừm một tiếng: "Vậy thì tốt, cha ngươi đã đến Thanh Châu, đã viết thư, vừa mới đưa đến."
Hắn lấy từ trong tay áo ra một phong thư đưa cho Chiết Tịch Lam: "Nếu ngươi muốn viết thư hồi âm, viết xong để Thịnh Sóc đi gửi là được."
Chiết Tịch Lam gật đầu, cười nhẹ nhàng như cũ: "Đa tạ thế tử gia."
Kim Đản ở một bên liền xen vào: "Thế tử gia, loại chuyện đưa thư này sao người còn phải tự mình đi một chuyến, để cho Ngân Đản đưa tới là được rồi mà."
Thịnh Trường Dực liền lãnh đạm nhìn hắn một cái.
Thịnh Sóc trừng hắn: "Thế tử gia là tiện đường tới đây, người đang tuần doanh đấy, ngươi cho rằng ai cũng rảnh rỗi giống ngươi chắc!"
Kim Đản cảm thấy ớn lạnh sau lưng, người đàn ông to con này co rụt lại rồi lập tức ngậm miệng.
Thế tử gia và Sóc ca tính tình thật là xấu!
Thịnh Trường Dực cũng không nói thêm gì nữa, chỉ gật nhẹ đầu với Chiết Tịch Lam, quay người rời đi.


Kim Đản vốn còn muốn ở lại nói vài câu, lại bị Thịnh Sóc kẹp cổ kéo về.
Trở về doanh trướng, hắn nhìn thế tử gia một chút, sau đó lại mắng Kim Đản: "Ngươi luôn chạy tới trước mặt Chiết cô nương làm cái gì?"
Kim Đản khó hiểu: "Là huynh nói mà, cha Chiết cô nương không dễ dàng, nàng mang theo đệ đệ đến kinh đô nương nhờ thân thích cũng không dễ dàng, bảo chúng ta chiếu cố họ thêm một chút còn gì."
"Ta đi nội thành Kế Châu mua trái cây cho tất cả mọi người, đương nhiên phải đưa qua đó một ít rồi."
Thịnh Sóc nhìn hắn một cái liền biết tên ngốc này không có nói dối, gật đầu: "Vậy ngươi cũng không thể thường xuyên đi."
Kim Đản ủy khuất, vẫn còn muốn nói nữa, lại bị Thịnh Sóc đuổi ra ngoài, đợi sau khi người rời đi, Thịnh Sóc mới trở lại trong doanh trướng nói với Thịnh Trường Dực: "Thế tử gia, Kim Đản là một tên ngốc, không có loại tâm tư này đâu."
Hắn đã theo thế tử gia từ nhỏ, hiểu được tâm tư của Thế tử gia nhất, Thế tử gia giơ tay hắn cũng biết người muốn cái gì.

Vừa nãy sau khi thế tử gia nhìn thấy Chiết cô nương và Kim Đản ở cùng một chỗ liền nhíu mày, Thịnh Sóc đã biết rõ Thế tử gia nghĩ cái gì.
Chiết cô nương vô cùng xinh đẹp, mặc dù là cô nương Vân Châu, nhưng màu da trắng nõn, đôi mắt sáng thiện lãi*, dáng người yểu điệu, mang theo chút ít ý vị của mỹ nhân Giang Nam.

Nhưng nàng lại biết chút võ, thường mang một cây cung sau lưng, mặt mũi có mang khí khái hào hùng, nghe nói còn từng giết mã tặc, thật sự là khiến cho người ta thích, đặc biệt là võ tướng.
*Thiện lãi: Tả đôi mắt phụ nữ sáng ngời, linh hoạt.
Tâm tư võ tướng dễ đoán, phần lớn đều thể hiện trên mặt, Kim Đản thường đi xum xoe, vừa thấy Chiết cô nương liền cười, cười cứ như đóa đuôi mập đong đưa theo gió, thật sự làm cho người ta lo lắng.
Nếu là cô nương khác còn được, Kim Đản là tướng lãnh rất đắc lực của Thế tử gia, cũng đã đến tuổi thành thân, nếu như Chiết cô nương đồng ý, còn có thể thành một đoạn nhân duyên, nhưng Chiết cô nương là nữ nhi của Chiết Tùng Niên.
Chiết Tùng Niên lúc mới đầu còn chưa nổi bật trước mặt Vân Vương gia nhưng hôm nay lại càng ngày càng được coi trọng cùng tôn trọng.

Vân Vương gia cũng đã từng muốn mai mối cho Chiết Tịch Lam nhưng đều bị ông ấy cự tuyệt.
Hỏi nguyên nhân là gì, ông ấy cũng không nói.

Vân Vương gia bởi vậy mà bỏ đi ý định này, không nói thêm nữa.
Lần này đi kinh đô, nói là nương nhờ Ngũ phu nhân Nam Lăng Hầu phủ, hắn đại khái có thể đoán được đây là Chiết Tùng Niên muốn gả nữ nhi đến kinh đô, mà bọn họ sẽ rất nhanh quay trở lại Vân Châu, căn bản không xứng đôi.
Hắn nói: "Thuộc hạ sẽ quan sát kỹ Kim Đản, không để hắn đi bên chỗ Chiết cô nương.

Thịnh Trường Dực gật đầu, lại bắt đầu lau trường cung của mình.

Thịnh Sóc liền cảm thấy Chiết cô nương kỳ thật rất giống thế tử gia.
Hai người đều mang theo trường cung bên người.
Có điều nghĩ đến chuyện lúc trước của hai người, lại cảm thấy trong dự liệu.

Người khác không biết chuyện hai người quen biết lúc trước, Thế tử gia cũng không có nói rõ, nhưng lúc thấy Chiết cô nương mang theo trường cung lúc nhỏ Thế tử gia dùng trên lưng, hắn liền đoán được đại khái.
Lại nghe thấy lời hai người nói ở cửa thành nữa thì cũng có thể phỏng đoán lúc đó đã xảy ra chuyện gì.
Hai người cũng coi như là hữu duyên.

Trong đầu hắn liền toát ra một ý niệm: Nếu như Chiết cô nương làm tiểu thiếp cho thế tử gia cũng không tệ.
Nhưng mà điều này hiển nhiên không có khả năng.

Khuê nữ của Chiết Tùng Niên, làm tiểu thiếp thật sự là nhục người, nhưng làm chính thất, vẫn chưa đủ tư cách.
Vương gia chỉ có một đứa con trai là thế tử gia, đến nay vẫn chưa đính hôn, chắc chắn cân nhắc rất nhiều, Vân Vương Thế Tử phi tương lai tất nhiên phải là đích nữ thế gia, Chiết Tùng Niên xuất thân hàn môn, thuở nhỏ Chiết cô nương lại không có mẫu thân dạy bảo, so với thân phận Vân Vương Thế Tử phi thật sự là chênh lệch khá xa.
Hắn lắc đầu, dựa vào lương tâm cầu chúc Chiết cô nương có một nhân duyên tốt đẹp.
Thế tử gia vẫn còn đang lau cung, Thịnh Sóc liền nhẹ nhàng ra khỏi doanh trướng, Kim Đản còn đang nhỏ giọng ủy khuất tố khổ với Ngân Đản.
"Thế tử gia càng ngày càng khó đoán, hôm nay ta chỉ đi tặng trái cây thôi mà người liền âm u nhìn ta."
"Lòng dạ nam nhân như kim dưới đáy biển, ngươi đừng đoán, nhận phạt là được rồi."
Thịnh Sóc hít thở không thông, trừng mắt qua: "Hai tên đầu đất!"
Sau đó kêu hai người cách xa doanh trướng một chút, vừa dừng lại, Kim Đản lại tiếp tục ủy khuất nói: "Sóc ca, đừng luôn mắng chúng ta là đầu đất, cũng quá khó nghe rồi."
Ngân Đản: "Phải đó phải đó."
Lại hỏi: "Sóc ca, rốt cuộc thế tử gia tức giận vì cái gì thế?"
Thịnh Sóc tức giận nói: "Cho dù thế tử gia phân phó các ngươi chăm sóc thêm cho tỷ đệ Chiết gia cũng không bảo các ngươi xum xoe, liên tục không ngừng sáp đến làm cái gì!"
"Đây là thế tử gia sợ các ngươi suy nghĩ lệch lạc.

"
Mặt Kim Đản liền đỏ lên: "Ta mới không có! Thế tử gia oan uổng ta! Thế này bảo về sau ta gặp Chiết cô nương thế nào."
Thịnh Sóc: "Mặt người mặt đều cười thành hoa đón xuân rồi ngươi còn không có! Thế tử gia là người không thông tình yêu còn nhìn ra được tâm tư ngươi không thuần, còn có thể oan uổng ngươi hay sao."
Kim Đản không phục, lớn tiếng phản bác: "Nếu như thế tử gia không thông tình yêu, người làm sao biết ta động tâm tư! Thế tử gia cái gì cũng không hiểu, người không thể nói lung tung được!"
Thịnh Sóc bị chẹn họng, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy cũng coi như có đạo lý, liền nói: "Vậy thì ít đi, đưa đồ xong thì đi ngay.

Hơn nữa, sắp tới tới kinh đô rồi, về sau cũng không gặp lại nữa."
Hắn còn bận đấy, không muốn cùng hai tên đầu đất này lãng phí thời gian đâu, vẫy vẫy tay: "Ta đi đây, các ngươi ghi nhớ mệnh lệnh của Thế tử gia cho kỹ."
Kim Đản cảm thấy mình phải nhận oan khuất lớn như bầu trời.

Ngày thứ hai Chiết Tịch Lam và Chiết Bá Thương viết thư cho Chiết Tùng Niên, cần hắn đi qua lấy, hắn lại càng thêm tủi thân.
Gặp Chiết Tịch Lam cũng không nói chuyện, cúi đầu lấy thư liền đi ngay, Chiết Bá Thương gọi hắn, hắn đáp lại bằng một nụ cười miễn cưỡng so với khóc còn khó coi hơn, sau đó nhanh chóng rời đi.
Chiết Bá Thương không rõ ràng cho lắm, còn có chút sợ hãi: "A tỷ, có phải chúng ta làm sai gì không? Kim Đản đại ca đột nhiên không để ý chúng ta nữa."
Chiết Tịch Lam nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu, an ủi nói: "Đoán chừng hôm nay huynh ấy có việc, không vui, lúc này mới không nhiều lời với chúng ta."
Chiết Bá Thương thở nhẹ một hơi: "Đệ rất thích Kim Đản Ngân Đản đại ca, đệ cũng hy vọng bọn họ thích đệ."
Chiết Tịch Lam dắt tay hắn về trong xe ngựa, dạy bảo hắn: "Chúng ta chỉ làm tốt chính mình là được, người khác thích hay ghét chúng ta, đều là chuyện của bọn họ."

Về sau còn phải ăn nhờ ở đậu một đoạn thời gian, ở đâu ra mà có thể suy nghĩ không ngừng người khác thích hay là chán ghét bọn họ.
Chiết Bá Thương gãi đầu hỏi: "Bất dĩ vật hỉ bất dĩ kỉ bi*__ a tỷ, là ý này ư?"
*Bất dĩ vật hỉ bất dĩ kỉ bi (là một thành ngữ Trung Quốc bắt nguồn từ tác phẩm Nhạc Dương lâu ký của Phạm Trọng Yêm thời Bắc Tống): Không cảm thấy hài lòng bởi lợi ích vật chất cũng không cảm thấy buồn vì sự thất vọng của chính mình.

Mô tả việc duy trì trạng thái tinh thần liên tục và thờ ơ bất kể khi đối mặt với thất bại hay thành công.
Chiết Tịch Lam: "Không sai biệt lắm."
Mấy ngày kế tiếp, nàng vẫn luôn dạy Chiết Bá Thương ở trong nhà người khác nên làm gì, không nên làm gì.
"Nên là đồ của đệ, đệ có thể dựa vào lí lẽ tranh luận, đừng bởi vì sống nhờ trong nhà người khác liền ủy khuất chính mình.

Nhưng không phải đồ của đệ, người khác không cho đệ, đệ cũng không thể tức giận, đây là đồ của người khác."
Chiết Bá Thương dạ dạ gật đầu, trong lòng lại càng không thích kinh đô chút nào.

Hắn dựa vào cửa xe ngựa nhìn ra ngoài: "A tỷ, tỷ thích kinh đô ư?"
Chiết Tịch Lam do dự mà gật nhẹ đầu: "Thích nhỉ? Đây là nơi phồn hoa nhất rồi mà."
Vân Châu có ôn dịch, mã tặc, quân giặc, gió cát, khô hạn, nhưng kinh đô không có.
Chiết Bá Thương liền kéo tay của nàng: "A tỷ, chờ sau này trưởng thành rồi, đệ sẽ mua cho a tỷ một tòa tòa nhà lớn ở kinh đô."
Chiết Tịch Lam cười rộ lên: "Đệ mua thế nào?"
Chiết Bá Thương: "Đệ muốn làm Trạng nguyên, sau khi làm Trạng nguyên nhất định có bạc, đến lúc đó liền mua cho a tỷ."
Hắn nói đến đây, hỏi nàng: "A tỷ, về sau a tỷ muốn làm cái gì?"
Nụ cười trên mặt Chiết Tịch Lam chầm chậm nhạt dần, trên mặt có chút mờ mịt, sau đó nghĩ một lát, nói: "Xuất giá nhỉ? Hình như không có gì có thể làm."
Chiết Bá Thương nghiêng nghiêng đầu, "Sau khi xuất giá, a tỷ còn có thể sống cùng với đệ không?"
Chiết Tịch Lam, "Không thể sống cùng đi?"
Chiết Bá Thương cũng nặng nề thở dài một tiếng.
"Vậy đệ ở cùng với cha, a tỷ phải thường xuyên về thăm cha với đệ."
Chiết Tịch Lam cười cười, không nói gì thêm.
Xe ngựa lại lắc lư đi mấy ngày nữa, cách kinh đô càng ngày càng gần, lúc này không chỉ có Chiết Bá Thương sợ hãi kinh đô càng ngày càng ít nói, mà ngay cả Chiết Tịch Lam cũng có chút khẩn trương.
Dù sao nàng cũng còn nhỏ, vẫn chưa hiểu được ý nghĩa thực sự của bốn chữ thuận theo tự nhiên.

Đợi đến thời gian ăn trưa dừng xe tu chỉnh, nàng xuống xe ngựa, đi đến một con dốc nhỏ cao nhìn về kinh đô, xa xa nhìn lại, chỉ thấy tà áo của nàng đung đưa trong gió, lộ ra một chút cô tịch.
Kim Đản ghé vào Ngân Đản nói thầm: "Haiz, Chiết cô nương thật đáng thương."
Thịnh Sóc đang ở một bên lườm hai người một cái: "Đừng nói bậy."
Lời hắn nói không thành tiếng, hiển nhiên là thật lâu không nói chuyện bỗng nhiên mở miệng có chút khàn khàn, Kim Đản liền cảm khái: "Sóc ca, huynh cũng không dễ dàng, bình thường Thế tử gia chỉ mở miệng nói chuyện lúc làm chính sự, thời gian khác đều im lặng, huynh cũng phải im lặng theo, aiz, không nói chuyện là ta chịu không nổi, tội nghiệp huynh."
Thịnh Sóc bị tức đến đau đầu: "Ngươi câm miệng đi!"
Kim Đản: "Không câm đâu!"
Thịnh Trường Dực đang ngồi ở trong xe ngựa đọc sách, nghe thấy tiềng ồn ào nên mở cửa sổ ra, vốn định răn dạy vài câu rồi kêu ba người đi ra xa một chút mà nói chuyện, lại liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng Chiết Tịch Lam.
Nàng đứng giữa đá vụn nơi sườn núi nhỏ như một gốc cỏ dại quật cường sinh trưởng.
Tay đang lật sách của hẳn liền dừng một chút, sau đó kêu Thịnh Sóc đến: "Ở kinh đô cái gì cũng đắt, nàng là một cô nương mang theo đệ đệ đi ăn nhờ ở đậu, ăn gì dùng gì, hẳn là không có nắm chắc."
"Ngày mai đến cửa thành kinh đô, lúc tách ra ngươi kêu Kim Đản cùng Ngân Đản dẫn người đưa tiễn một đoạn, Vân vương phủ chúng ta thế lực lại yếu hơn nữa cũng có vài phần tình mọn.


Lại bỏ vào trong hộp cho nàng một nghìn lượng bạc, nói là mẫu thân cho...!Chỉ cần nói, mẫu thân đã từng gặp nàng, rất thích nàng.

Biết nàng muốn tới kinh đô, sợ là về sau sẽ không trở lại Vân Châu, cái này là cho nàng thêm trang."
Thịnh Sóc liền gật đầu: "Vẫn là thế tử gia nghĩ chu đáo, Chiết Tùng Niên không nợ bạc đã là tốt rồi, lại là người qua loa, có lẽ chưa chuẩn bị ngân lượng cho Chiết cô nương, theo tính tình của Chiết cô nương, trực tiếp cho khẳng định sẽ không nhận, nhưng mượn danh nghĩa Vương phi, trưởng lão ban thưởng không dám từ, hẳn sẽ nhận lấy."
Hắn chân thành than thở: "Thế tử gia, ngài đối với Chiết đại nhân là thật tốt."
Thịnh Trường Dực liền cúi đầu đọc sách: "Chiết Tùng Niên là vị quan tốt trăm năm khó có, là người đại thiện, nên vậy.

"
......
Ngày thứ hai, một đoàn người cuối cùng đã đến kinh đô vào lúc hoàng hôn.
Lão quản sự Vân Vương phủ ở tại kinh đô đã chờ ở cửa thành từ lâu, sau khi thấy đồ huy có chữ Vân treo trên xe ngựa thì mừng đến rơi nước mắt, lao ra quỳ trên mặt đất dập đầu với Thịnh Trường Dực.
Bệ hạ tuổi tác đã cao, những năm qua chưa từng triệu con cái các phiên vương vào kinh, năm nay lại phát chiếu lệnh, để cho tất cả phiên Vương thế tử đều vào kinh chúc thọ, mọi người nhao nhao suy đoán là tuổi tác lớn hơn, bắt đầu nhớ con cháu, cho nên lúc tất cả phiên Vương thế tử vào kinh, thủ vệ cửa thành luôn mời bọn họ đi vào trước.
Chuyện cười, cho dù không nhìn đến mặt mũi Phiên vương thế tử, trên xe của bọn hắn còn có thọ lễ cho bệ hạ đấy, cũng không dám để cho bọn họ chờ đâu.
Những chiếc xe ngựa khác ở cửa thành buộc phải tản ra hai bên, chờ đợi những chiếc xe ngựa của Vân Vương phủ vào kinh.

Thịnh Trường Dực không trì hoãn, để lão quản gia dẫn đường, vào thành trước lại nói tiếp.
Sau đó nhìn bên người một chút, hỏi Thịnh Sóc: "Kim Đản Ngân Đản đâu?"
Thịnh Sóc: "Đã qua đường lớn phía trước, chúng ta đi về phía đông, Chiết cô nương đi về phía tây, phương hướng khác biệt, liền để cho Kim Đản Ngân Đản đi qua trước, đợi tí nữa đưa tỷ đệ bọn họ rời đi."
Thịnh Trường Dực gật đầu, lại hỏi: "Người của Nam Lăng Hầu phủ đến chưa?"
Vẻ mặt Thịnh Sóc trong nháy mắt trở nên kỳ quái - Thế tử gia hỏi cũng quá chi tiết rồi.

Nhưng vẫn trả lời: "Tới hai bà tử hai người hầu hỗ trợ khiêng đồ đạc, có lẽ rất coi trọng hai tỷ đệ Chiết gia.
Đang muốn nói thêm vài câu về chuyện Nam Lăng Hầu phủ, Thịnh Trường Dực lại nói: "Đi thôi."
Nghe thấy lời này, Thịnh Sóc lập tức thu hồi những tạp niệm khác.

Nhiều năm không trở về kinh đô, hắn cũng không quen thuộc nơi này, cái gì cũng cần cẩn thận, liền chuyên tâm đi trước canh giữ xe ngựa của Thế tử gia, không suy nghĩ thêm.
Nhưng mà đợi đến ngã ba đường, hắn nhớ tới sự chiếu cố của thế tử gia đối với hai tỷ đệ Chiết gia, liền cố ý nhìn lại, cho đến đến trông thấy Kim Đản Ngân Đản mang theo một đội binh lính che chở xe ngựa của Chiết cô nương theo hướng khác rời đi, mới quay đầu lại.
Một bên khác, Kim Đản cùng Ngâm Đản bảo vệ Chiết Tịch Lam đến cửa hông Nam Lăng Hầu phủ, Kim Đản ném một cái hộp gỗ chứa ngân phiếu và bạc vụn vào lòng Chiết Bá Thương, Ngân Đản nói với Chiết Tịch Lam đây là của Vân Vương phi cho nàng tương lai thêm trang, sau đó không đợi Chiết Tịch Lam nói chuyện, hai người cùng nhau co giò bỏ chạy.
Chiết Tịch Lam: "......"
Nàng dở khóc dở cười, lại hết sức cảm động, bên cạnh còn có bà tử Nam Lăng Hầu phủ chờ nàng vào cửa, nàng không tiện đuổi theo, chỉ đành cầm lấy cái hộp trong ngực Chiết Bá Thương.
Lúc bọn họ nói chuyện cách khá xa bà tử Nam Lăng Hầu phủ, hai người này không nghe được bọn họ nói chuyện, nhưng nhìn động tác, liền biết được là cho đồ tốt gì đó.
Hai người là lão hồ ly, liền ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đối vị biểu cô nương này có chút hiếu kỳ cùng coi trọng.
Hoặc nhiều hoặc ít, bởi vì nàng chỉ là bà con của phu nhân nhà mình, mặc dù là xương cốt treo gân nhưng lại nói tiếp cũng coi như không quá thân thiết, các nàng đương nhiên đối vị biểu cô nương này có lòng kính trọng nhưng cũng không phải quá kính trọng.
Con gái quan nhỏ ở Vân Châu, nói dễ nghe là đến ở, nói khó nghe thì là phu nhân nhà mình tâm địa Bồ Tát, chứa chấp hai kẻ thân thích đến tống tiền.
Nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh tượng này, lại không chắc có phải nàng đến "tống tiền" hay không, liền thu lại tâm tư tầm thường kia, chỉ cung kính nói với tỷ đệ Chiết gia: "Cô nương, thiếu gia, đến phủ rồi, mời đi theo lão nô."
Chiết Tịch Lam gật nhẹ đầu với bọn họ, nói câu làm phiền, nắm tay Chiết Bá Thương bước qua cánh cửa, để lại bóng dáng cong vẹo bên ngoài cánh cửa.
Lúc này, ngày hai mươi hai tháng mười một năm mười lăm Cảnh Diệu, vừa lúc hoàng hôn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.