Buổi tối còn thật sự có kẻ trộm nhân cơ hội làm loạn, cầm đao và kiếm đánh cửa chính, cũng may cửa của viện mà Trưởng công chúa Khang Định cho cũng rắn chắc, cũng không biết cửa kia làm từ gỗ gì, chém nhiều nhát nhưng đều không chém hỏng được, một đám người cũng không xông vào ngay được.
Hộ vệ của Thịnh Trường Dực cho và phủ đinh của phủ Nam Lăng Hầu đều có mặt, cách cửa và tường cùng giằng co với bọn chúng.
Ban Minh Thiện quát to: "Mắt chó của các ngươi mù rồi, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, chúng ta là người của phủ Trưởng công chúa Khang Định, các ngươi dám làm càn?"
Ai ngờ cả đám người lại cười vui vẻ: "Gia gia là người lớn lên từ dưới chân hoàng thành đấy, phủ Trưởng công chúa Khang Định ở chỗ nào còn không biết sao? Ta nói cho các ngươi biết, tối nay cũng không ít kẻ nói là người của phủ Trưởng công chúa Khang Định đâu, các ngươi ấy à, thành thật lấy hết bạc ra đi thì hơn, tránh cho đao kiếm không có mắt rồi lại bị tổn hại đến tính mạng."
Bọn chúng kêu gào ầm ĩ, Ban Minh Kỳ vẫn luôn cau mày.
Lúc ấy hắn từng nghĩ, vì sao không đón mấy người Ngũ thúc mẫu và biểu muội đến phủ Nam Lăng Hầu mà lại để bọn họ tới nơi này.
Cái phố này chỉ là nơi ở của gia đình các quan nhỏ, tuy là nơi nghỉ chân của Trưởng công chúa, trong viện cực kỳ đẹp đẽ nhưng gặp chuyện thì lại lộ rõ ra ngay, bởi vì nơi này không có thế lực gì lại là gia đình giàu có sung túc nên đã bị bọn đạo tặc nhìn chằm chằm vào.
Phải có biện pháp đối phó.
Nam đinh của Ban gia chỉ có Ban Minh Thiện và Ban Minh Kỳ ở đây. Ban Ngũ lão gia sau khi đưa Liễu di nương đi ra thì tự đeo bọc hành lý rời đi, cũng không có mặt ở kinh đô. Nam Lăng Hầu lo lắng cho đệ đệ, cố ý gửi tin đi, bảo ông ta trước hết đừng phiêu bạt học hỏi khắp nơi, phải bảo vệ tính mạng trước đã.
Sau đó ngựa không dừng vó mà mang theo người của Hộ bộ đi bảo vệ công văn của Hộ bộ... Chức quan vừa mới có được, lúc này không biểu hiện thì về sau không biểu hiện được nữa.
Ông không được tính là có công tòng long, chỉ có thể đi "hộ long" từ bây giờ thôi.
Nếu như có thể gắng gượng qua cửa ải này thì chắc chắn con đường làm quan sẽ được thuận lợi.
Thế nên không có trưởng bối ở đây, Ban Minh Kỳ đành phải bàn bạc với Ban Minh Thiện, bọn hắn là nam tử, lẽ ra phải gánh vác trách nhiệm, cái hắn nghĩ là đi nơi nào tìm viện binh.
Hai người cúi đầu thương lượng, Ban Minh Kỳ đang nói thì giống như là đột nhiên nhớ tới gì đó, nhìn xem xung quanh, hỏi: "Biểu muội đâu?"
Tình thế cấp bách, lúc trước hắn sống ở trong nhà kín, cũng chẳng gặp phải bao nhiêu gió tuyết, hiện giờ gió tuyết đè thành, hắn quá căng thẳng nên toàn tâm toàn ý suy nghĩ phá vỡ cục diện như thế nào, không làm sao chiếu cố nàng được.
Lúc này mới phát hiện sự bất thường, hắn kêu một tiếng: "Biểu muội?"
Không có người đáp lời. Đại phu nhân dẫn theo một đám nữ quyến ở bên trong, cũng không thấy Chiết Tịch Lam... Họ còn tưởng nàng đang ở bên ngoài.
Ban Minh Kỳ vừa kinh hãi thì thấy biểu muội đang lợi dụng đêm tối che giấu mà trèo lên trên phía sau mái tường, giương cung bắn tên, hắn còn chưa phản ứng, nàng đã bắn một mũi tên ra ngoài.
Mũi tên nhanh, có lẽ cũng đã bắn chuẩn, hắn nghe thấy người ở bên ngoài kêu lên: "Thủ... Ngài thế nào rồi?"
Còn chưa đến lúc Ban Minh Kỳ hiểu đã xảy ra chuyện gì đã thấy tất cả các hướng khác nhau đều có mũi tên bắn ra, nhìn kỹ thì thấy một đám người mặc đồ đen ngồi trên mái tường, trong tay đều đang cầm cung tên.
Một trận tên bắn ra, người ở bên ngoài thương vong không ít. Chiết Tịch Lam giương cung lần nữa, lớn tiếng quát: "Các ngươi muốn cướp đồ cũng không nghe ngóng xem thân phận nhà này, nói cho các ngươi biết, người sống nơi này là chiến tướng Vân Châu, năm đó khi kỵ binh Vân Châu bảo vệ Đại Lê, các ngươi còn đang mặc tã* đấy."
"Đối phó các ngươi cũng chẳng cần những người khác của nhà ta ra tay, kỳ thật một mũi xuyên vân tiễn này trên tay ta là đã có thể tiễn các ngươi đi gặp Diêm Vương rồi. Đánh nhau với ông đây, khi ông đây ra tiền tuyến giết địch thì loại như các ngươi ông đây một đao băm một tên."
Đã có người nổi giận gầm lên một tiếng, có vẻ như là bị kíc.h thích nhưng lại bị người giữ chặt lại nói chút gì đó, bên kia chần chừ do dự nhưng Chiết Tịch Lam không dừng lại, bắn tiếp một mũi tên tới đó, lại một người theo tiếng ngã xuống, rõ ràng là người cấp cao gào thét.
Lúc này, đối phương cũng đã biết sợ, những người còn lại nhanh chóng rời đi, ngay cả một câu hung ác cũng chẳng hề nói.
Ban Minh Kỳ nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa mới thở phào nhẹ nhõm. Chiết Tịch Lam nhảy từ trên tường xuống, hắn đi tới ngay, tỉ mỉ quan sát nàng: "May mà muội không có việc gì."
Chiết Tịch Lam lại cười nói: "Không sao đâu ạ, trong lòng muội nắm chắc."
Nàng vừa đi vào bên trong vừa nói: "Trưởng công chúa không thường ở ngôi viện này nhưng mà người hiểu được đều biết rõ, cho nên bọn chúng không dám đụng vào nơi này, đạo tặc có nghề sẽ không đến đây. Vừa rồi lúc bọn chúng đến, muội còn tưởng là có người cố ý báo thù, nhưng lúc đó giằng co cẩn thận phân biệt một lúc lại phát hiện bọn chúng không biết đây là chỗ nào."
"Không biết thì dễ làm nhiều hơn rồi, lại thông qua tiếng nói biết được bọn chúng không nhiều người lắm, xem chừng là nhập chung vào ở trên đường, như vậy thì không cần sợ, chỉ cần giết mấy kẻ trước để giết uy phong của bọn chúng."
Nàng rất quen thuộc nói: "Trong đám người này của bọn chúng có nhiều kẻ tham sống sợ chết, còn có thể là tạm thời ước hẹn rồi cùng nhau cướp bóc, cho dù có huynh đệ muốn báo thù cho bọn chúng thì cũng sẽ bị những người khác ngăn lại."
Ban Minh Kỳ nghe xong, khen ngợi từ tận đáy lòng nói: "Biểu muội, muội thật lợi hại, mà ta lại chẳng hiểu gì cả."
Chiết Tịch Lam lại nói: "Đó là bởi vì ở Vân Châu muội thường gặp phải chuyện như vậy, huynh xem Bá Thương kìa, đệ ấy cũng không hoảng sợ."
Nàng cười nói: "Biểu huynh, chém chém giết giết muội lợi hại hơn huynh nhưng ngâm thơ làm câu đối thì muội lại không làm được."
"Hiện giờ loạn lạc, muội lợi hại. Đến ngày khác thái bình thịnh thế thì là huynh lợi hại."
Nhưng mấy câu an ủi này cũng không an ủi được Ban Minh Kỳ, ngược lại khiến cho hắn cảm thấy hổ thẹn: "Nam nhi lang nuôi sống cả gia đình, đâu có thể nói bản thân chỉ biết đọc sách như vậy được."
Chiết Tịch Lam rất thích điểm ấy của Ban Minh Kỳ. Hắn sẽ suy xét, thấy chỗ không tốt của bạn thân sẽ cố gắng đi sửa lại.
Nhưng lúc này, nàng không có thời gian cùng lòng dạ nói những thứ này với hắn, nàng hơi lo âu nhìn bên ngoài: "Hy vọng đêm nay có thể yên ổn."
Lúc này, Ban Minh Kỳ cảm thấy mình hiểu hơn nàng, nói: "Không sao, những loại đạo chích này không loạn lên nổi. Hộ thành kinh đô bên phía Hà Tây có Hổ Lâm quân, phía đông có Ngự Lâm quân, bên trong hoàng thành còn có những thị vệ khác, bên cạnh Bệ hạ cũng có cận vệ..."
Hắn nói nhiều cái nhưng Chiết Tịch Lam lại nói: "Tất nhiên muội biết hoàng thành không sao."
Sau đó cười cười: "Lúc muội ở Vân Châu là một người dân bình thường, muội chưa từng lo lắng quan trong phủ nha có thể sống hay không, muội chỉ có thể nhìn thấy người chung quanh chết hay sống."
"Biểu huynh, huynh đánh giá cao muội rồi, muội không có cái giác ngộ này đâu ạ."
Ban Minh Kỳ hơi ngại ngùng: "Dân chúng... Hẳn là cũng sẽ không sao."
Nói ra lời này cực kỳ chột dạ.
Giữa lúc hai người đang nói chuyện đã đến trong nhà, Đại phu nhân và Ngũ phu nhân thấy bọn họ thì vội hỏi: "Thế nào rồi?"
Chiết Tịch Lam: "Đã đi rồi, không sao ạ."
Đại phu nhân bèn vái vái về phía đông: "Ông trời phù hộ."
Rồi sau đó nhìn Chiết Tịch Lam, càng nhìn càng vừa ý, cô nương tốt như vậy mà lại để cho bà giành được. Bà kéo tay nàng, vốn muốn kéo nhi tử nói chuyện nữa, lại thấy hắn lòng dạ không yên, rõ ràng đang suy nghĩ gì đó.
Bà vội hỏi: "Minh Kỳ, con đang giấu chuyện gì?"
Ban Minh Kỳ cũng bất chợt nghĩ đến, nói: "Thấy nhà chúng ta đã không còn nguy hiểm, lúc nãy biểu muội lo lắng cho dân chúng bên ngoài, con đang nghĩ, có thể phái một nửa phủ đinh của chúng ta đi ra ngoài bảo vệ những người khác."
Chiết Tịch Lam lại trợn tròn mắt. Nàng lo lắng là lo lắng nhưng cũng không dám phân tán hộ vệ đi ra. Con người này của nàng là kẻ hơi giả tình giả nghĩa, lúc không bị tổn hại đến chính mình thì có thể đồng tình với người khác, nhưng bản thân tuyệt đối không thể bị nguy hiểm được.
Nếu như mình và người khác phải đồng thời bị nguy hiểm, vậy vẫn nên để cho bọn họ nguy hiểm đi.
Nàng lập tức nói: "Kinh đô chưa yên ổn, vẫn là người trong nhà quan trọng hơn, những kẻ này đi rồi thì khó tránh khỏi sẽ tìm những kẻ khác quay lại báo thù, một khắc cũng không thể buông lỏng."
Biểu huynh vẫn là thiếu kinh nghiệm chiến đấu.
Ban Minh Kỳ bèn gật đầu: "Phải, muội nói đúng."
Là hắn suy nghĩ nhiều quá rồi.
Người cả nhà lại chờ đợi một lúc nữa thì nghe bên ngoài đánh chiêng nói vẫn đang bắt kẻ đào tẩu, tất cả các nhà các hộ đừng đi ra ngoài, còn phải chú ý trong nhà có người chạy trốn vào hay không.
Lại qua một hồi nữa, ở cổng truyền đến giọng nói của Thịnh Trường Dực, mắt Chiết Tịch Lam sáng lên, lập tức đeo cung tên đi ra ngoài.
Ban Minh Kỳ đi theo bên cạnh nàng, trấn an nói: "Vân Vương Thế tử có thể tới thì có lẽ đã yên ổn rồi."
Chiết Tịch Lam cũng nghĩ như vậy, bước chân cũng thoải mái hơn chút, cửa mở ra, quả nhiên thấy Thịnh Trường Dực toàn thân mặc một bộ áo giáp xuất hiện ở cổng.
Hắn cầm trường đao, mỉm cười nhìn nàng: "Đêm nay vẫn ổn chứ?"
Chiết Tịch Lam gật đầu: "Thần nữ bắn chết hai tên cầm đầu bằng một mũi tên, đã dọa cho bọn chúng chạy đi."
Sau đó lại nói: "Vừa rồi cha ta gửi thư đến, nói cha ngươi đã được an toàn đón về Vân Châu, ngươi không cần lo lắng."
Chiết Tịch Lam lại chớp chớp mắt: "À."
Nàng khẽ cười cười: "Thần nữ biết rồi ạ."
Chẳng hề nói thêm gì cả.
Thịnh Trường Dực cũng không nhiều lời, hắn chưa từng nhúng tay vào chuyện của cha con hai người, chỉ đến đưa cái tin. Loạn như vậy, hắn sợ lúc sau không có cơ hội tự mình đến một chuyến.
Thấy nàng không sao, lại dặn đi dặn lại nàng trước khi giết người đừng lỗ mãng, nếu có thể một cú lấy được mạng thì dùng một mũi tên một đao giải quyết, nếu như không thể đảm bảo cục diện bản thân có phần thắng lớn hơn thì phải nghỉ ngơi dưỡng sức tìm thời cơ khác.
Chiết Tịch Lam nghiêm túc gật đầu: "Thế tử gia, người yên tâm đi, thần nữ cực tham sống sợ chết, sẽ không sao đâu."
Thịnh Trường Dực ôn hòa cười nói: "Ta vốn tin ngươi, chỉ là nhịn không được mà dặn dò ngươi mấy câu thôi."
Sau đó lại khẽ gật đầu với Ban Minh Kỳ, xem như đã chào hỏi, nói: "Ban thiếu gia, cả nhà Chiết cô nương nhờ ngươi chiếu cố trước, hiện giờ thiên hạ đại loạn, e là ta phải đi mười tám châu của Đại Lê trong thời gian dài mới có thể quay lại, sau khi ta về, nhất định sẽ mở tiệc chiêu đãi ngươi."
Ban Minh Kỳ: "..."
Lời này sao lại quái lạ như vậy chứ????
Nhưng Thịnh Trường Dực nói xong thì đi ngay, hoàn toàn không có cho hắn cơ hội nói chuyện. Đến lúc mấy người Đại phu nhân đi ra, đã không thấy Thịnh Trường Dực nữa.
Tiêu Chước Hoa lại nói: "Còn chưa cám ơn ngài ấy cho hộ vệ."
Hôm nay người cùng Chiết Tịch Lam lên tường bắn tên đều là người mà phủ Vân Vương đưa tới cho.
Chiết Tịch Lam: "Đêm nay loạn như vậy, chắc chắn là còn bận, chúng ta nên đợi đến lúc yên ổn trở lại rồi lại đến nhà nói lời cảm tạ đi ạ."
Nhưng cả đêm nay cũng không dám ngủ, đến ban ngày rồi mới dám thiếp đi, vừa tỉnh ngủ đã nghe tin đêm qua phủ Nam Lăng Hầu bị kẻ trộm cướp sạch.
Ban Minh Kỳ chán nản nói: "Ta cứ tưởng phủ Nam Lăng Hầu mới là an toàn nhất, ai ngờ vậy mà lại có quan phỉ, không chỉ có nhà chúng ta mà tất cả những nhà hàng xóm đều bị hạ độc thủ."
Thậm chí nhà Uy Hải Bá sống ở đối diện còn có một thiếu gia mười tám tuổi bị chết.
Tiêu Chước Hoa lại nói: "May mà Vân Vương Thế tử đưa tới không ít hộ vệ, phải cảm tạ ngài ấy thật tốt."
Có điều, bọn họ còn chưa đi nói lời cảm tạ thì Thịnh Trường Dực đã rời khỏi kinh đô.
Hắn dẫn theo đại quân đi, lúc rời khỏi kinh đô Bệ hạ đích thân dẫn văn võ bá quan đưa tiễn, dân chúng nghênh tiếp trên phố hoan hô, Chiết Tịch Lam cùng hai người Ban Minh Kỳ Ban Minh Nhụy đi đến lầu hai của quán rượu từ sớm, đứng ở bên cửa sổ tiễn đưa hắn.
Đại quân mênh mông cuồn cuộn xuất hành, dân chúng bình thường trông một màn đồ sộ này thì đã lập tức quên đi sự rối loạn mấy ngày trước của kinh đô, mặt mũi tràn đầy vui vẻ.
Chiết Tịch Lam cũng rất vui vẻ, mắt nàng mở thật to, sau đó nhìn thấy Thịnh Trường Dực bên trong một đám tướng sĩ. Hắn vẫn đang mặc một bộ áo giáp mấy ngày qua, hình như là cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn ngẩng đầu nhìn đến, rồi sau đó mỉm cười nhìn về phía nàng khẽ gật đầu.
Chiết Tịch Lam cười xán lạn. Ban Minh Nhụy đứng ở một bên giật giật xiêm y của nàng: "A huynh của ta còn ở đây đấy.
Lúc này Chiết Tịch Lam mới ngại ngùng cười cười: "Lúc trước khi đại quân của Vân Châu khai chiến, muội cũng rất kích động."
Chuyện nhiệt huyết sôi trào, ai có thể ngoại lệ.
Ban Minh Kỳ cũng rất hâm mộ, hắn có thể hiểu được sự hưng phấn của Chiết Tịch Lam, mở miệng ngâm thơ: "Đãn sử Long Thành phi tướng tại, bất giao Hồ mã độ Âm san."
[Trích Xuất Tái - Vương Xương Linh thời Đường
Dịch nghĩa: Nếu như có vị phi tướng ở tại Long Thành thì sẽ không cho ngựa Hồ vượt qua núi Âm sơn. (thivien.net)]
"Thế Tử gia bảo vệ quốc gia, thật sự là tấm gương cho chúng ta."
Chiết Tịch Lam cũng cảm thấy như vậy. Ban Minh Nhụy lại nhìn nhìn người này rồi lại nhìn nhìn người kia, cuối cùng đột nhiên hiểu ra thêm một nguyên do khác vì sao mà Lam Lam chọn a huynh: A huynh là thật ngốc mà, bụng dạ trong sáng kinh khủng.
Nhưng như vậy cũng tốt, người không dễ suy nghĩ nhiều, chỉ là dễ bị người ta lừa gạt mà thôi.
Sau đó thấy Chiết Tịch Lam còn liên tục nhìn ra bên ngoài, hỏi một câu: "Muội còn nhìn cái gì đấy?"
Chiết Tịch Lam trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói ra: "Tuy lần này Yến tướng quân không tự mình ra trận giết địch nhưng ngài ấy có kinh nghiệm hành quân đánh trận, lần này cũng cùng đi với Thế Tử gia, sao muội không nhìn thấy nhỉ?"
Ban Minh Kỳ lại tìm cùng nàng: "Đúng nha, Yến tướng quân đâu?"
Chiết Tịch Lam vừa muốn nói một câu không tìm được thì đã thấy một chiếc xe ngựa vén rèm lên, lộ ra gương mặt của Yến Hạc Lâm.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, lần này không chút kiêng kỵ, thậm chí còn há miệng nói thầm một câu chào từ biệt.
"Bảo trọng."
Nàng gật đầu, lúc nhìn tới tiếp thì rèm đã hạ xuống, xe ngựa cũng theo đó đi xa, biến mất không thấy nữa.
Đến lúc đi về, Ban Minh Nhụy thấy Chiết Tịch Lam có phần rầu rĩ không vui, còn tưởng nàng là vì Yến Hạc Lâm và Thịnh Trường Dực, ai dè nàng lại đột nhiên nói: "Nếu muội là nam nhi thì cũng có thể lên chiến trường giết địch, nói không chừng còn có thể đạt được cái công danh."
Ban Minh Nhụy phụt cười to, Ban Minh Kỳ lại đồng ý: "Biểu muội phụ nữ không thua đấng mày râu."
Chiết Tịch Lam cười tươi như hoa với Ban Minh Kỳ: "Vẫn là biểu huynh có đôi mắt tinh tường biết được anh hùng."
Nàng cũng cảm thấy bản thân là phụ nữ không thua đấng mày râu.
Hơi kiêu ngạo mà duỗi thẳng lưng. Nhưng nghĩ đến bản thân tham sống sợ chết, lại cảm thấy loại chuyện này cứ để cho người khác làm đi thì hơn, nàng nên sống thường thường thôi, thế là lưng đã duỗi thẳng lại cong cong, cũng không dám kiêu ngạo nữa.
.....................
Sau khi Thịnh Trường Dực rời đi, tình hình trong kinh đô lại không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng ngày càng căng thẳng hơn, trong tháng tư, Ứng Châu truyền đến tin tức, nói là một đội kỵ binh Thanh Châu đánh vào trấn nhỏ nơi biên giới của Ứng Châu, rồi sau đó nội ứng ngoại hợp cùng với quân của Thanh Châu, đánh hạ Ứng Châu.
Bên phải Ứng Châu là Kế Châu, Kế Châu là châu bảo vệ thành của kinh đô, nếu như Kế Châu cũng bị phá thì kinh đô sẽ rơi vào đại loạn.
Khi Chiết Tịch Lam nghe thấy tin tức này, cả người ngơ ngác. Nàng vội cột xe ngựa đi đến phủ Trưởng công chúa Khang Định: "Rốt cuộc chiến sự ở bên ngoài thế nào rồi ạ?"
Trưởng công chúa Khang Định biết nàng muốn hỏi điều gì, trầm mặc nói: "Trường Dực binh bại nhưng người không sao, Hạc Lâm cũng không sao, đang tiếp tục tiến đánh quân địch."
Chiết Tịch Lam thở phào nhẹ nhõm. Dưới thời buổi loạn lạc, nàng không đòi hỏi quá đáng mỗi một người đều còn sống, nhưng nàng hy vọng người mà bản thân quen biết đều còn sống, đều an khang.
Trưởng công chúa Khang Định vững vàng hơn nàng nhiều: "Không sao, nghĩ thoáng chút, từ xưa đến nay triều đại thay đổi đều như vậy cả, ngươi thấy nhiều rồi, quen rồi là ổn."
Chiết Tịch Lam vẫn không làm đến được trình độ như Trưởng công chúa, nàng nói: "Nếu như phản quân chiếm được Kế Châu, thẳng tiến vào kinh đô thì phải làm thế nào đây ạ?"
Trưởng công chúa Khang Định lại nói: "Cho dù là ai làm vị trí phía trên đó thì cũng đều là huynh đệ, chất nhi của ta, dù sao đi nữa thì chẳng qua là khác biệt ở chỗ tôn quý một chút hay là phú quý một chút mà thôi."
Dòng họ nhà mình đoạt thiên hạ thì không được tính là triều đại bị diệt vong.
Chiết Tịch Lam nghe thấy những lời này, cũng đã hiểu ý của Trưởng công chúa, bà không muốn nhúng tay vào.
Thế là đi về tiếp tục chờ tin tức, loại thời điểm này, ngoại trừ chờ tin tức thì nàng không còn cách nào khác cả.
Chỉ là cứ lần lượt truyền về tin thua trận, còn truyền về có phần quỷ dị. Nói là Thịnh Trường Dực và Yến Hạc Lâm dẫn binh đã đụng phải thứ đồ kỳ dị - âm binh.
Đối phương rắc đậu thành binh, bọn họ đánh không lại.
Dễ nhận thấy Tân đế đã có phần không ngồi yên được nữa. Ngày này đến ngày khác truyền về tin thua trận, khiến cho hắn mắng chửi người khác khi thượng triều, khi hạ triều vẫn còn đang mắng chửi.
Cũng may hắn là một vị vua nhân từ, mặc dù mắng người mấy câu nhưng không cố tình tàn sát người vô tội. Ban Minh Kỳ nói với Chiết Tịch Lam: "Bệ hạ là kiểu người nhân từ lương thiện."
Kỳ thật hắn muốn nói nhất là thật ra Bệ hạ là kiểu người gìn giữ cái đã có. Nếu như là thời đại hưng thịnh, vương triều ở trong tay hắn cũng được, nhưng nếu như là thời buổi loạn lạc giống như hiện tại, hắn không giữ vững được sự vững chắc của một vương triều nổi.
Trong tháng năm, Kế Châu đã bị đánh hạ. Cũng không có tin tức của Thịnh Trường Dực và Yến Hạc Lâm truyền tới nữa, thậm chí Chiết Tịch Lam đã định lập cho họ một cái đèn Trường Minh.
Lần này vẫn nên nhân lúc nàng có tiền mau mau mua đèn lưu ly đi thì hơn, nếu không ngộ nhỡ đến lúc nàng không có tiền còn phải thêu hầu bao góp tiền mua thì không khỏi không tốt.
Vì thế đã bạo tay mua hai cái đèn tốt nhất, tuy chưa khắc tên lên nhưng cũng đã chuẩn bị sẵn giấy bút, có thể động thủ bất cứ lúc nào.
Nàng ngồi ở trong nhà, chẳng thể làm gì, chỉ có thể nghe tin tức ở bên ngoài không ngừng truyền vào tới lại truyền đi, cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, nhân lúc Tiêu Chước Hoa không chú ý, lại đi mua một rương đèn lưu ly về.
Một rương tính toán ra, chưởng quầy cho giá thấp nhất.
... Nàng cũng nghĩ xong rồi, lúc đó có người chết, nếu như nàng quen biết thì đốt cho họ một cái đèn Trường Minh, nếu như không quen biết thì lấy đến trước mặt người nhà của bọn họ mà bán.
Lúc mua về hào hứng hừng hực, buổi tối mua về nhìn thấy những cái đèn Trường Minh này thì lại bắt đầu bức bối, cả người đều có chút mờ mịt.
Không chỉ có nàng mà những người khác cũng giống vậy, lòng người hoảng loạn không thể ngừng được.
Mùng tám tháng năm, Nam Lăng Hầu quay về nói trên triều đình đang nói đến chuyện dời đô.
Chiết Tịch Lam kinh ngạc: "Dời đô?"
Vẻ mặt Nam Lăng Hầu trịnh trọng: "Vẫn còn bàn bạc."
Nói là dời đô, thật ra là muốn chạy trốn trước.
Sắc mặt Đại phu nhân tái nhợt: "Nhưng chúng ta chạy tới chỗ nào? Đi về phía nam sao? Không phải phía nam cũng phản rồi sao?"
Nam Lăng Hầu nói: "Dự định xuôi nam đến Mạc Châu trước, sau đó đi về phía đông đến Lỗ Châu, Lỗ Châu giáp biển, có thể đi thuyền biển."
Đại phu nhân rơi lệ: "Làm sao lại... Làm sao lại rơi vào nông nỗi thế này."
Nam Lăng Hầu thở dài: "Thanh Châu, một châu loạn, là nhân họa, nhưng Thanh Châu vừa loạn, Đại Lê mười tám châu ít nhất loạn mười châu thì đã là thiên họa. Sợ là..."
Ông nói: "Sợ là tiếp tục như vậy, nước không còn là nước."
Chiết Tịch Lam trầm mặc, nàng lại không ngờ được, nàng không dễ gì từ Vân Châu đến kinh đô, tưởng là đã tránh được loạn lạc và bệnh tật, ai ngờ thiên hạ lại loạn rồi, kinh đô cũng không an toàn.
Nàng cảm thấy bản thân hơi xúi quẩy.
Nhưng người đang sống, vẫn nên cố gắng vui vẻ một chút. Nàng cố gắng cười cười: "Đại bá phụ, chúng con cũng phải cùng đi trốn sao?"
Nam Lăng Hầu gật đầu: "Đều phải cùng đi. "
Ông còn còn căn dặn Đại phu nhân: "Đừng thu dọn quá nhiều đồ... Vật ngoài thân, không cần thì thôi đi, để hết lại kinh đô."
Đại phu nhân không ngừng rơi lệ: "Đây đều là cơ nghiệp của tổ tông mà."
Nam Lăng Hầu rầu rĩ nói: "Quả thật là ta bất hiếu, nhưng là tình hình chung của thiên hạ, ta cũng không làm gì được."
Chiết Tịch Lam nhíu mày: "Bệ hạ đồng ý rời đi ạ?"
Nam Lăng Hầu lắc đầu: "Không đồng ý, nhưng thấy binh lực của Thanh Châu quá mạnh, e là khó giữ được Hoàng thành, cũng không có cách nào nữa."
Kỳ thật Chiết Tịch Lam vẫn luôn không hiểu lắm là làm sao mà trận chiến này có thể đánh thành như thế.
"Qua nhiều năm như vậy, theo con biết thì kỳ thật thực quyền của Vân Châu không nằm trong tay Vân Vương, thật ra là Phủ châu quyền lợi lớn, Bệ hạ còn đích thân phái người giám sát đi giám sát phiên vương có tâm tư không trong sạch hay không... Dưới tình huống như vậy, vì sao Thanh Châu có thể có thế lực lớn như thế chứ."
Nam Lăng Hầu lại nói: "Trên có chính sách dưới có đối sách, từ trước đến nay chỉ có đối sách nhiều, nào có chính sách chính xác. Thế lực của Thanh Châu có thể mạnh như vậy, có lẽ cũng đã bố trí nhiều năm rồi. Việc này không phải là việc có thể hình thành ngay lập tức, chỉ là chúng ta đều bị che giấu thôi."
Chiết Tịch Lam thở dài: "Hiện giờ tiến thoái lưỡng nan, thật sự là không như ý."
Kết quả truyền đến tin tức không biết là như ý hay là không như ý nữa. Hoàng đế kiên quyết không muốn chạy khỏi kinh đô, bản thân hắn không trốn, cũng không cho phép những người khác trốn, hắn muốn làm một vị Hoàng đế tốt thiên tử giữ cổng thành.
Chiết Tịch Lam nghe xong còn rất cảm động, có điều sau khi cảm động xong lại khắc cho mình một cái đèn lưu ly.
Nàng còn viết di thư cho Chiết Tùng Niên, bảo ông ấy nếu quả thật có lương tâm thì hãy chôn thi thể của nàng ở bên cạnh a nương a tỷ.
Tuy nàng không thích Vân Châu nhưng thân xác bằng lòng chôn cất về đó.
Kết quả không đến nửa tháng thì lại nghe có người nói là Hoàng đế chạy rồi.
Chiết Tịch Lam: "..."
Đã nói thiên tử canh giữ cổng thành đâu?
Khi Hoàng đế chạy cũng không mang theo nhiều người. Nói ví dụ như, hắn sẽ không mang theo đám người Phó phi, Trưởng công chúa Khang Định, tương đương với việc để lại toàn bộ hoàng thất cho tân hoàng sắp sửa sắp sửa chiếm giữ nơi này.
Sau đó, hắn mang đi hết toàn bộ đám người trên triều đình nhưng không cho phép bọn họ mang theo người nhà.
Chiết Tịch Lam hoàn toàn không hiểu rốt cuộc trong lòng Hoàng đế nghĩ như thế nào. Nhưng đúng là Nam Lăng Hầu đã bị đưa đi rồi, những người các nàng vẫn còn ở kinh đô.
Thật ra nàng lại không sợ nguy hiểm đến tính mạng, các nàng có Trưởng công chúa Khang Định bảo vệ, nhưng khi nghe nói phản quân dụng đến cửa thành vẫn không nhịn được mà run tay.
Nàng hít sâu một hơi, đeo cung của mình trên lưng đi đi lại lại trong viện.
Trưởng công chúa Khang Định lại gọi nàng tới: "Ta muốn đi đến bên lầu trên thành, ngươi cùng đi theo ta đi."
Đại quân đến gần thành, lúc này đi đến lầu trên thành tuyệt đối không phải là đi chơi mà là đi làm chính sự, Chiết Tịch Lam nghe vậy gật đầu: "Vâng."
Nàng phát hiện bản thân cũng không phải rất sợ đối mặt với phản quân. Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ được, nàng cho là đi gặp phản quân, kết quả lại thấy một vở kịch hay vừa ra.
Tên vở kịch gọi là: "Vân Vương đột nhiên dẫn binh từ Bình Châu viện trợ kinh đô, dùng sức hấp dẫn chinh phục đại tướng tâm phúc của Thanh Châu Vương, cuối cùng bắn chết Thanh Châu Vương."
Hay cho một vở kịch lớn, che mắt người trong thiên hạ.
Chiết Tịch Lam cũng có thể nghĩ ra ca từ trong kịch bản phần sau: Tân đế chạy trốn gặp nạn, Vân Vương nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, đẫm nước mắt ngồi lên ngai vàng để giữ vững giang sơn.